Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - P5

Cập nhật lúc: 2024-11-30 11:08:19
Lượt xem: 1,001

9.

Một buổi sáng nọ, tôi bị cơn đau dạ dày hành hạ tỉnh giấc.

Hôm đó đúng lúc có tiết của giáo sư Lý, tôi đã xin phép nghỉ học trước.

"Sao hôm nay không đi học?" Hướng Thanh Hòa hỏi tôi trên WeChat.

"Em bị đau dạ dày."

Bạn cùng phòng khi trở về đã mang cho tôi rất nhiều thứ. Có miếng dán giữ ấm dạ dày, cháo nóng, và một số loại thuốc trị đau dạ dày.

"Tất cả đều là anh Hướng nhờ bọn tớ mang cho cậu đấy."

Tôi còn nghe bạn cùng phòng kể rằng, hôm nay sau khi điểm danh giúp giáo sư Lý xong, Hướng Thanh Hòa đã biến mất.

Giáo sư Lý tìm khắp nơi cũng không thấy.

Chẳng lẽ là đi mua thuốc cho tôi sao?

"Cảm ơn anh nhé, em đã nhận được đồ rồi." Lòng tôi cảm thấy ấm áp, vội vàng cảm ơn trên WeChat trước.

"Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy, anh sẽ giám sát em." Anh ấy trả lời rất nhanh.

Sau khi uống thuốc Hướng Thanh Hòa cho, không biết là do tác dụng tâm lý hay thuốc đã phát huy tác dụng mà cơn đau dạ dày của tôi dịu đi rất nhiều.

Đến ngày hôm sau, tôi lại trở nên khỏe mạnh, hoạt bát như trước.

Hôm nay tôi đến sân vận động xem Hướng Thanh Hòa chơi bóng rổ, trận này là trận chung kết.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cầm nước và quà đã chuẩn bị sẵn cho anh ấy.

Mỗi khi anh ấy ghi được một bàn, đều sẽ nhìn về phía tôi ngay lập tức, khiến các cô gái xung quanh không ngừng réo hò.

Lúc nghỉ giữa hiệp, khi Hướng Thanh Hòa đi tới, các đồng đội của anh ấy còn phát ra một tràng âm thanh giống như đang trêu chọc..

Mặt tôi chắc chắn lại đỏ rồi.

Trận đấu này thắng rất dễ dàng, có thể nói là hoàn toàn áp đảo đối thủ.

Sau khi anh ấy thay quần áo xong, tôi mới phát hiện ra hôm nay anh ấy cũng mặc áo hoodie màu xanh đen...

Đều là màu trơn không có chữ, nhìn giống như đồ đôi vậy.

"Hôm nay anh uống nước của em nhé." Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười nói.

Tôi gật đầu, đưa đồ trong tay cho anh ấy.

"Hửm? Cái gì đây?"

"Tặng anh đấy, về ký túc xá rồi xem." Tôi giả vờ thần bí, thực ra chỉ là túi thơm tôi tự làm trước đó.

10.

Hướng Thanh Hòa đang ôn thi cao học, tôi đang ôn thi tiếng Anh cấp 6.

Cứ thứ Tư và thứ Bảy hàng tuần, chúng tôi đều cùng nhau đến thư viện.

Anh ấy thật sự rất thông minh, cái gì cũng biết, cái gì cũng nhớ được.

Đẹp trai mà đầu óc còn đỉnh nữa chứ.

"Em nhìn anh chằm chằm ba phút rồi đấy, bài đọc này làm xong chưa?"

Một câu nói nhỏ làm tôi giật mình tỉnh giấc khỏi thế giới riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-em-tu-cai-nhin-dau-tien/p5.html.]

"Xong ngay xong ngay." Sao anh ấy biết tôi nhìn anh ấy ba phút rồi nhỉ...

Nhìn nụ cười của anh ấy, cái tật đỏ mặt này của tôi chắc là không chữa được nữa rồi.

Tôi đã quyết định, lần sau không ngồi đối diện anh ấy nữa, ngồi cạnh anh ấy.

Nghe nói tuần sau giáo sư Lý sẽ đến một thành phố khác tham gia hội thảo.

May mắn là chúng tôi sẽ được nghỉ một buổi học sáng sớm, không may là giáo sư Lý cũng đưa Hướng Thanh Hòa đi cùng, điều không may trong điều không may là còn có một bạn nữ sinh đi cùng, điều không may trong điều không may trong điều không may là cô gái này có ý với Hướng Thanh Hòa.

Tôi quyết định mấy ngày nay sẽ chăm chỉ học từ vựng trong ký túc xá, tránh để lần sau ở thư viện hai tiếng đồng hồ mà một tiếng rưỡi tôi dành để tra từ điển...

Hướng Thanh Hòa ưu tú như vậy, tôi phải noi gương anh ấy mới được.

Không biết từ lúc nào, suy nghĩ của tôi đã thôi thúc tôi đến gần anh ấy hơn.

WeChat hiện lên một tin nhắn.

"Hôm nay em có ăn cơm ngoan ngoãn không?" Còn kèm theo một sticker hình chú chó.

Chú chó con này là tôi gửi cho anh ấy trước đó.

Nghiêng đầu nhìn, đôi mắt chú chó nhỏ long lanh.

Tôi không khỏi nghĩ, nếu Hướng Thanh Hòa làm biểu cảm này thì sẽ như thế nào nhỉ.

Cứ nghĩ rồi nghĩ, trên mặt tôi bất giác nở nụ cười.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Ơ kìa, xem gì mà vui thế?" Bạn cùng phòng nhướn mày nhìn tôi.

"Đang nói chuyện với anh ấy."

Bây giờ không cần nói tên Hướng Thanh Hòa nữa, chỉ cần một chữ "anh ấy" là đủ hiểu rồi.

"Tớ nghe nói, cô gái đi cùng anh Hướng lần này là hoa khôi của khoa Cơ khí đấy."

Hoa khôi ư?

Tôi không có cách nào hỏi anh ấy, giai đoạn này rất khó xử, chỉ có thể tự mình day dứt trong lòng.

"Hôm nay giáo sư Lý bảo anh ghi biên bản cuộc họp." Ngay sau đó lại gửi đến một tin nhắn nữa: "Ghi biên bản rất dễ, chỉ cần một người là làm được."

Anh ấy có thuật đọc tâm sao?

Không chỉ đọc được suy nghĩ trong lòng tôi mà còn đưa ra câu trả lời.

Ngày mai là thứ Tư, thói quen thật đáng sợ, hình như tôi đã quen với việc có Hướng Thanh Hòa bên cạnh rồi.

11.

Hướng Thanh Hòa đã trở về, nhưng anh ấy không báo cho tôi biết ngay.

Bạn cùng phòng tôi gặp anh ấy ở sân vận động.

Tôi dỗi không hỏi anh ấy trên WeChat.

Buổi tối Hướng Thanh Hòa hẹn tôi ra ngoài.

Tôi xỏ dép lê, mặt mày xụ xị đến sân vận động.

Nhưng lại thấy Hướng Thanh Hòa ôm một bó hoa cát tường, từ từ dẫn tôi đến một trái tim được xếp bằng đèn nháy nhỏ.

Xung quanh đã có rất nhiều bạn học vây kín, họ đều giơ điện thoại lên quay phim.

Xong rồi xong rồi, trong lòng tôi thầm kêu không ổn, hôm nay tôi chẳng hề chưng diện gì cả!!

 

Loading...