Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu đương với em trai của bạn thân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-15 02:51:59
Lượt xem: 238

Tôi không hề có ý định tránh ánh mắt của anh ta, cứ thế nhìn lại, nhưng trong mắt người khác, dường như có chút ám muội.

 

Lúc này Phó Trầm đi tới, trên tay cầm hộp cơm, đứng ngoài cửa sổ kính sát sàn nhìn tôi và Bùi Ngôn Xuyên đang nhìn nhau ‘đắm đuối’.

Thiết Mộc Lan

 

Mắt cậu nhóc phút chốc đỏ hoe, hộp cơm trong tay cũng rơi xuống đất, nhìn tôi giận dữ.

 

Dáng vẻ của Phó Trầm nhìn như muốn mở miệng cắn c.h.ế.t tôi lập tức vậy.

 

Cảm nhận được ánh mắt bỏng rát ngoài cửa sổ, tôi quay đầu lại nhìn sang.

 

Phó Trầm dường như giận tôi, quay lưng đi không nhìn tôi nữa.

 

Thấy dáng vẻ trẻ con của cậu nhóc, tôi không khỏi bật cười, đứng dậy khỏi ghế, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào kính hai tiếng.

 

“Vào đây.”

 

Tôi dùng khẩu hình miệng nói ‘vào đây’ với Phó Trầm, cậu nhóc khi nãy vừa hờn dỗi với tôi lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn, cất bước tiến vào quán cà phê với khí thế hiên ngang bất khuất.

 

Khí thế giống như vợ cả tới bắt quả tang chồng ngoại tình vậy.

 

“Đi nhặt lại hộp cơm đi, ngoan, đừng lãng phí đồ ăn.”

 

Lúc Phó Trầm đang định ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nhàn nhạt nhìn cậu nhóc rồi phun ra câu kia.

 

Không nên chiều em trai quá, chiều quá em hư, nhìn đi…em trai nhờn mặt rồi, sơ hở là giận dỗi lung tung.

 

Phó Trầm liếc nhìn tôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài nhặt hộp cơm về.

“Anh Bùi, nhân dịp ngày hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện với nhau đi.”

 

Nghe tôi nói vậy, mắt Phó Trầm càng đỏ hơn, cậu nhóc kéo tay tôi, vẻ mặt đầy khẩn cầu.

 

Chắc hẳn cậu tưởng tôi định hẹn hò cùng Bùi Ngôn Xuyên, nếu không cậu cũng sẽ không khó chịu như vậy.

 

Tôi để mặc cho Phó Trầm nắm tay mình, vẫn nhìn Bùi Ngôn Xuyên đang ngồi đối diện.

 

Cậu nhóc khỏe đến mức tôi tưởng chừng như xương tay tôi sắp vỡ đến nơi.

“Chị…”

 

Dù Phó Trầm có gọi tôi như thế nào, tôi cũng không để ý đến cậu nhóc.

 

“Tiểu Huyên, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa chúng ta không cần vòng vo nhiều như vậy.”

 

Nghe Bùi Ngôn Xuyên gọi tôi thân thiết như vậy, trong mắt Phó Trầm dường như mất đi vẻ đáng thương.

 

“Anh Bùi, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp, tôi nghĩ cứ như vậy thì tốt hơn, tôi tin sau này anh Bùi nhất định có thể tìm được người tốt hơn.”

 

“Tiểu Huyên, em có cần từ chối tôi thẳng thừng vậy không, có phải vì cậu ấy không?”

 

Tôi chỉ cười, không trả lời câu hỏi của anh ta.

 

Đều là người lớn cả rồi, có thể nói rõ với nhau là tốt rồi.

 

“Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa.”

 

Bùi Ngôn Xuyên gật đầu với tôi, đứng dậy đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

 

Từ đó, tôi chưa từng gặp lại anh ấy, nhưng như vậy cũng tốt.

 

Tôi quay đầu nhìn Phó Trầm, thấy nước mắt trong mắt cậu đang chực trào, tôi đưa tay kéo cổ áo cậu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/chuong-8.html.]

“Nếu nhóc mà dám khóc, xem chị có đánh nhóc không, mau nhịn xuống.”

 

Lần này Phó Trầm không nghe lời, vươn tay ôm lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi, nước mắt đua nhau rơi tí tách.

 

“Được rồi, đừng khóc nữa, sao vẫn cứ như trẻ con vậy?”

 

Mãi mới dỗ được cậu nhóc.

 

Vừa rồi tôi không chú ý gì đến xung quanh, nhưng lúc này ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra khách và nhân viên trong cửa hàng đều đang nhìn tôi và Phó Trầm.

 

“Thì ra chị Huyên thích kiểu này, chẳng trách loại như anh Bùi không cưa đổ được chị Huyên…”

 

Nghe họ nói đùa, tôi làm mặt nghiêm túc, một tay kéo Phó Trầm, tay kia xách hộp cơm trưa đi thẳng về nhà.

 

Về đến trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa mở cửa đi thẳng vào, không để ý đến vẻ mặt của người phía sau.

 

Muốn khóc thì cứ đứng ở hành lang mà khóc, khóc to lên!

 

Kết quả là buổi tối lúc tôi đang ngồi ở phòng khách xem TV thì Phó Trầm mở cửa, từ bên ngoài bước vào.

 

Thấy thanh niên say rượu mặt đỏ tưng bừng, tôi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

 

“Em say à? Kiếm chị làm gì?”

 

Hai mắt Phó Trầm đỏ hoe, ngập ngừng bước tới chỗ tôi, ngồi xuống.

 

Cậu cúi thấp đầu làm tôi nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.

 

“Chị, em thích chị, em rất thích chị, em rất thích chị…”

 

Sống lưng tôi thẳng tắp, câu này đã hoàn toàn phá vỡ trạng thái giữa chúng tôi.

 

Tôi không thể tiếp tục xem cậu nhóc như em trai mình nữa, Phó Trầm từ thân phận em trai trở thành người theo đuổi tôi.

 

“Nhưng chị là chị của em.”

 

“Không phải chị ruột, giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

 

Phó Trầm trả lời rất nhanh, giọng điệu có chút khẩn trương.

 

Tôi nhìn cậu một lúc lâu rồi nói.

 

“Nhưng chị lớn hơn em, lớn hơn tận năm tuổi.”

 

“Em thích chị, không quan trọng tuổi tác, chị không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí một ngày ba bữa cũng không biết nấu, nhưng em có thể, tất cả sở thích của chị, em đều rất coi trọng…”

 

Nghe Phó Trầm xả một tràng dài xong, phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.

 

“Vậy chúng ta hẹn hò thử xem.”

 

Tôi nói lời này trong trạng thái rất sáng suốt, nhất định không phải vì một phút bồng bột mà đồng ý với Phó Trầm.

 

Đêm đó, chúng tôi xác định quan hệ yêu đương của mình, cảm giác như đang bay vậy.

 

Tưởng chừng bản thân sẽ độc thân cả đời không ngờ cuối cùng khi không lại nhặt được một chú cún.

 

Sinh nhật hai mươi sáu của Phó Trầm, hai chúng tôi cùng đi đăng ký, trước khi kết hôn, cậu chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, kết hôn xong, cũng vẫn như vậy, thậm chí còn để tâm chăm chút nhiều hơn.

 

Không thể phủ nhận là phi công trẻ thật sự rất mlem nha…

 

Loading...