Yêu đương với em trai của bạn thân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-15 02:51:11
Lượt xem: 280
“Hôm nay thấy em không gọi cà phê nên tôi có được vinh hạnh mời em một ly không?”
Không hổ là anh chàng sát gái, miệng dẻo quẹo, chẳng trách mấy cô bé kia lại bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
“Vậy thì cảm ơn nhé.”
Tôi không từ chối nhưng cũng không uống.
Đang đau dạ dày mà còn uống cà phê, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Người đàn ông liếc nhìn sổ sách trong tay tôi rồi dời tầm mắt.
“Có vẻ như tôi đang vẽ rắn thêm chân rồi, hóa ra em là cô chủ cửa hàng này, không biết tách cà phê của tôi có thể đổi được phương thức liên lạc của em được không?”
Nhìn xem, đây là sức hút của người đàn ông trưởng thành, ăn nói sao mà khéo thế.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, tôi được biết anh ta tên là Bùi Ngôn Xuyên, quả là người cũng như tên.
Sau khi thêm Wechat, anh ấy cũng không vội liên lạc với tôi, phải rất lâu sau anh ấy mới nhắn mời tôi đi ăn tối.
Ăn xong, Bùi Ngôn Xuyên đưa tôi tới trước tòa nhà, ân cần mở cửa xe.
Vừa xuống xe tôi đã nhìn thấy Phó Trầm đứng cách đó không xa.
“Về lúc nào thế, sao không báo trước với chị một tiếng?”
Tôi chạy thẳng đến chỗ cậu nhóc, Phó Trầm liền ôm chầm lấy tôi.
“Muốn tạo bất ngờ cho chị.”
Nụ cười trên môi chàng trai rất nhạt, một tay kéo vali, một tay ôm eo tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Bùi Ngôn Xuyên vẫn đứng đó nhìn tôi.
“Cảm ơn bữa ăn tối nay của anh Bùi nhé.”
“Không có gì, được đi ăn với cô Lục là vinh hạnh của tôi, hy vọng lần sau vẫn được cô Lục nể mặt.”
Bùi Ngôn Xuyên vẫn nở nụ cười dịu dàng, ngay cả khi nhìn thấy Phó Trầm ôm eo tôi, anh ấy vẫn không hề thất thố.
“Đương nhiên, tôi đưa em trai về nhà trước, anh Bùi đi đường cẩn thận.”
Tôi gật đầu với Bùi Ngôn Xuyên rồi đi theo Phó Trầm vào nhà.
Khi đến bậc thang, Phó Trầm quay lại, liếc nhìn Bùi Ngôn Xuyên, trên mặt họ đều là vẻ lạnh lùng.
Về đến nhà, Phó Trầm không hỏi một câu nào về Bùi Ngôn Xuyên.
Nhưng kể từ đêm đó, Bùi Ngôn Xuyên trở nên nhiệt tình hơn, cứ dăm ba hôm lại mời tôi đi xem triển lãm nghệ thuật, ăn đồ Tây.
Nhưng tôi lại rất tầm thường, tuy xinh đẹp nhưng lại không có chút tố chất nghệ thuật nào.
Thay vì xem triển lãm nghệ thuật và ăn đồ Tây, tôi lại thích coi hài và đến phố ăn vặt ăn xiên nướng hơn.
Lần trước cùng Bùi Ngôn Xuyên đi xem triển lãm nghệ thuật, trong đầu tôi toàn là cảnh tượng đi coi tấu hài với Phó Trầm.
Lúc ăn bít tết, tôi lại nghĩ đến lần cùng Phó Trầm đến phố ẩm thực, ngồi ghế đẩu ăn xiên que.
Phó Trầm cũng bắt đầu cứ cách hai hôm lại chạy về nhà, vì bài vở nhiều, lại còn phải đi kiến tập nên mới có mấy hôm mà cả người gầy đi trông thấy.
“Em không cần phải thường xuyên về nhà vậy đâu, chị đâu có gì cần em phải lo đâu.”
Nhìn Phó Trầm đang rửa trái cây trong bếp, tôi nói.
“Em không yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/chuong-7.html.]
Nhưng tôi không biết, người cậu nhóc không yên tâm không phải tôi mà là người khác…
25 tuổi, Phó Trầm tốt nghiệp tiến sĩ và được Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Thủ đô chính thức mời về làm bác sĩ khoa ngoại.
Sau khi trở thành bác sĩ, cậu nhóc dường như còn bận hơn so với khi còn học đại học.
Vừa tốt nghiệp đại học, cậu nhóc đã dọn ra ngoài ở, nhưng cách nhà tôi không xa, ngay phía đối diện…
Lúc biết Phó Trầm sống ở căn hộ đối diện, tôi còn càm ràm cậu nhóc một trận, ở gần nhau như vậy có nhất thiết phải chuyển đi không?
Nhưng cậu nhóc chỉ cười cười, không trả lời nhiều.
Đêm nay Phó Trầm trực ban, đang dự định buổi tối đi nhà hàng mua cơm hộp mang đến cho cậu.
Nhưng chưa mua được cơm tôi đã phải nhập viện ngay giữa đêm vì viêm dạ dày ruột cấp tính.
Vốn dĩ không định cho Phó Trầm biết, đang định truyền dịch xong sẽ tự về nhà.
Không biết cậu nhóc làm sao biết tin, chạy thẳng đến phòng bệnh, cũng là lần đầu tiên tôi thấy Phó Trầm mất bình tĩnh như vậy.
“Lục Huyên, chị không thể tự chăm sóc bản thân cho tử tế được sao?”
Đáy mắt cậu hơi đỏ, như thể sắp khóc đến nơi.
Tôi vẫy tay với Phó Trầm, kêu cậu ngồi xuống.
“Không sao, chưa c.h.ế.t được.”
“Chị im đi, có thể bớt mở miệng ra là nói c.h.ế.t chóc đi được không?”
Thiết Mộc Lan
Quen thấy cậu như chú cún con rồi, đột nhiên biến thành sói nhỏ khiến tôi có chút khó mà thích nghi…
“Quên đi, nếu chị đã không biết tự chăm sóc bản thân thì từ giờ phải để em chăm sóc chị.”
9
Sau khi từ bệnh viện trở về, Phó Trầm bắt đầu chăm sóc tôi vô cùng tỉ mỉ, tôi quen thói ngủ nướng, cậu nhóc sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi mang qua phòng khách cho tôi.
Đến khi thức dậy, hâm nóng lại là có đồ ăn.
Kể cả khi cậu phải tăng ca không có thời gian vào bếp, cậu vẫn sẽ canh giờ đặt trước cơm trưa nhờ người giao tới tận nơi cho tôi.
Tôi nghỉ ngơi ở nhà một tuần, thấy cơ thể đã khá hơn nên định đến thăm cửa hàng xem sao.
Tuy là mèo lười nhưng mà nằm hoài cũng không tốt.
Tới quán cà phê được mấy phút thì Bùi Ngôn Xuyên cũng tới.
Chắc là anh ta cố ý đến tìm tôi, không phải tôi tự luyến đâu.
Vì khoảnh khắc Bùi Ngôn Xuyên nhìn thấy tôi, anh ta cười tươi như hoa vậy.
Quãng thời gian ở nhà nghỉ ngơi, tôi không trả lời tin nhắn của ai cả.
Bao gồm cả lời mời đi xem triển lãm nghệ thuật và đi ăn của Bùi Ngôn Xuyên.
“Anh Bùi đến rồi à, ngồi đi, hôm nay anh muốn uống gì?”
Tôi mỉm cười chỉ vào vị trí đối diện, sau hơn một tháng tiếp xúc, tôi nhận ra tôi và Bùi Ngôn Xuyên không hợp nhau.
Vậy nên không lên tiếp tục làm mất thời gian của người ta, chi bằng nhân cơ hội hôm nay nói rõ mọi chuyện.
Con người Bùi Ngôn Xuyên rất tốt, hiểu biết nhiều, cư xử khéo léo, nhưng dù có tốt đến mấy thì chung quy cũng không hợp với tôi.
“Tôi tới không phải để uống cà phê, tiểu Huyên, em biết rõ tôi tới vì cái gì mà.”
Ánh mắt sâu thẳm của anh dán chặt lên người tôi.