Yêu đương với em trai của bạn thân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-15 02:50:04
Lượt xem: 222
Nửa năm qua, thay vì nói tôi chăm sóc Phó Trầm, chi bằng nói là Phó Trầm chăm sóc tôi thì đúng hơn.
Từ ngày cậu nhóc về nhà, tôi chưa hề phải gọi đồ ăn ngoài một bữa nào, thậm chí cuộc sống cũng trở nên nề nếp.
Trước đêm giao thừa, tôi dẫn Phó Trầm đi siêu thị mua một đống đồ tết và đồ ăn vặt.
“Em thích socola không? Khoai tây chiên? Lấy thêm một lốc coca nhé.”
Tôi vừa nói vừa bỏ đồ vào xe đẩy, không mấy để tâm đến ý kiến của Phó Trầm.
“Chị mua toàn đồ chị thích ăn nhỉ?”
Cậu nhóc cười cười, đẩy xe đẩy theo sau tôi không một lời oán thán.
“Nói nhảm, những thứ này đều là mua cho em đó, em học hành vất vả, cần được bồi bổ.”
“Dùng socola, khoai tây chiên và coca để bồi bổ hả?”
Bàn tay đang cầm que cay của tôi hơi khựng lại, nhưng chỉ do dự một lúc, que cay cuối cùng vẫn bay vào xe đẩy hàng.
Phong cách của tôi khi bị đuối lý là giữ im lặng.
Lúc đang lựa trái cây, bên cạnh có một anh chàng khá thanh tú cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, hai tai anh chàng liền đỏ bừng tiến về phía tôi.
“Xin chào, kết bạn Wechat với tôi nhé?”
Tôi hơi nhướng mày, xem ra sức hút của tôi vẫn còn mãnh liệt lắm, có đi siêu thị thôi mà vẫn có người tới xin Wechat.
Nhưng anh ta không phải mẫu người của tôi.
Đúng lúc tôi đang định từ chối thì Phó Trầm tiến tới, đặt tay lên vai tôi, dựa sát vào người tôi.
“Chị làm như vậy không được đâu nha! Em còn ở đây mà.”
Anh chàng kia lập tức nói xin lỗi rồi đẩy xe đẩy rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh chàng rồi lại liếc nhìn Phó Trầm.
Thấy tôi cứ mãi dõi theo anh chàng kia, khuôn mặt cậu nhóc tối sầm lại, nhưng cậu nhóc lập lức giật mình khi nghe tôi nói.
“Anh ta đang đẩy xe của chúng ta!”
Lãng phí hết thời gian lựa đồ, tôi nghi ngờ anh ta thật ra không phải muốn xin Wechat của tôi mà là xem trọng đống đồ ăn vặt mà tôi dốc tâm lựa chọn.
Trưa giao thừa, tôi chất hết mấy thùng đồ Tết lên xe, chuẩn bị về biếu cho ba mẹ.
Buổi trưa cùng Phó Trầm ăn cơm, buổi tối phải về nhà một chuyến.
Sau lần trước, mẹ bắt đầu đơn phương bật mode chiến tranh lạnh với tôi, về nhà dỗ dành mẹ vài lần nhưng không mấy hiệu quả.
Nếu hôm nay mà không về nhà, chắc mai mẹ tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi mất.
“Phó Trầm, chị phải về thăm ba mẹ một chuyến, hôm nay giao thừa, chị mà không về, bọn họ sẽ giận mất, tối chị sẽ cố gắng quay lại.”
“Dạ.”
Phó Trầm không nhìn tôi, mắt dán chặt vào màn hình TV.
Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, nếu tôi về nhà thì xác xuất quay lại trong tối nay của tôi về cơ bản là 0, tối nay có lẽ cậu nhóc phải đón giao thừa một mình rồi.
Lúc tôi vừa định rời đi thì cậu nhóc bỗng đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/chuong-5.html.]
“Em đi với chị nhé, giúp chị xách đồ xong em về liền.”
Tôi không nỡ từ chối cậu nhóc nữa, trên đường hôm nay không có nhiều xe, mọi người đều đang ở nhà đón Tết, chuẩn bị cho bữa cơm giao thừa.
Phó Trầm giúp tôi xách đồ Tết lên tới cửa liền rời đi, tôi vừa định gọi cậu nhóc lại thì ở bên trong, ba tôi đã mở cửa ra.
“Sao con về muộn thế? Mẹ con đang gói sủi cảo rồi kìa.”
Nói xong, lão Lục liếc nhìn tôi rồi đẩy tôi vào nhà.
“Mẹ, con về rồi.”
Bà Trương không thèm để ý đến tôi, thậm chí vừa nghe giọng tôi đã quay ngoắt đi.
Rõ ràng là giận dỗi vì tôi về muộn.
Nhưng hiện tại tôi còn cách nào khác đâu, tôi phải chăm sóc cho cả hai nhà, một bên là mẹ ruột, một bên là Phó Trầm, cảm tưởng bản thân giống như trai đểu vậy, bị kẹt giữa hai nhà không tìm ra lối thoát.
“Sao còn đứng đó nữa? Đi rửa tay giúp mẹ gói sủi cảo đi.”
Rửa tay xong, tôi ngồi xuống đối diện mẹ, cầm vỏ sủi cảo lên bắt đầu gói, tay gói sủi cảo nhưng trong đầu toàn nghĩ đến Phó Trầm.
Cái sủi cảo nào không may rơi vào tay tôi đều thủng lỗ chỗ.
Bà Trương dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi.
“Con tránh qua một bên đi, gói bánh cũng không ra hồn.”
Bên ngoài trời dần tối, tiếng pháo hoa cùng tiếng pháo nổ vang một góc trời.
Tôi đến bên cửa sổ nhìn xuống đường, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống mặt đất.
Có một chàng trai đang ngồi bên bậc thềm bên vệ đường, còn ai ngoài Phó Trầm nữa chứ?
Cậu nhóc ôm gối nhìn pháo hoa trên bầu trời với nỗi cô đơn khó tả.
Nhìn thương không chịu nổi, tôi liền cầm lấy áo khoác và khăn quàng cổ.
“Ba mẹ, con ra ngoài một chút nhé.”
Nói xong tôi chạy thẳng xuống lầu.
Tiếng pháo bên ngoài át đi hoàn toàn tiếng bước chân của tôi.
Tôi quấn chiếc khăn trong tay quanh cổ Phó Trầm.
Thiết Mộc Lan
“Xin lỗi Phó Trầm, chị đến muộn rồi.”
7
Bà Trương không thích Phó Trầm lắm, nên tôi định đưa cậu nhóc về nhà trước, cùng lắm thì ngày mai quay lại thỉnh tội.
Đang suy nghĩ thì cửa sổ tầng trên mở ra.
Bà Trương hét lên với tôi và Phó Trầm: “Hai đứa mau lăn lên đây ăn cơm giao thừa đi.”
Mẹ tôi đã nhượng bộ rồi, không phải vì điều gì khác mà vì tôi.
Phó Trầm theo sau tôi, nhìn thấy lão Lục và bà Trương, cậu nhóc hơi dè dặt chào chú và dì.