Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu đương với em trai của bạn thân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-15 02:48:25
Lượt xem: 225

Mặc dù không nói chuyện với tôi nhưng đến giờ ăn, cậu nhóc vẫn lặng lẽ vào bếp chuẩn bị tươm tất bữa sáng và bữa tối.

 

Mấy ngày kế tiếp, cậu nhóc vẫn phớt lờ tôi, trông cậu có vẻ ổn nhưng tôi thì không chịu nổi nữa rồi.

 

Hôm nay tan làm sớm, tôi mua rất nhiều đồ ăn, đợi Phó Trầm về nấu, định ăn xong rồi nói chuyện đàng hoàng với cậu nhóc, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy cậu nhóc về, thay vào đó lại nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

 

“Xin chào, cô là người giám hộ của Phó Trầm phải không? Phó Trầm hiện đang ở đồn cảnh sát quận Nam Dương, mời cô mau đến đây một chuyến.”

 

Tôi lo lắng đến độ không kịp thay bộ đồ ngủ ra, chỉ mặc áo khoác ngoài, vội vã lái xe đến đồn cảnh sát.

 

Sau khi đến nơi, thấy mặt cậu nhóc có vài vết bầm tím, còn lại không bị thương gì thêm tôi mới hơi yên tâm.

 

“Làm chị sợ muốn c.h.ế.t, chị ở nhà đợi mãi cũng không thấy em về.”

 

Tôi không suy nghĩ nhiều mà ôm Phó Trầm vào lòng, trái tim thấp thỏm cuối cũng rơi về chỗ cũ.

 

“Em không sao.”

 

Cậu nhóc vươn tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ giọng an ủi.

 

Vì quá lo lắng cho Phó Trầm mà Vương Hạo bị đánh như đầu heo ngồi cách đó không xa hoàn toàn bị tôi phớt lờ.

 

“Ồ, hai người quả nhiên có quan hệ mờ ám…”

 

Đột nhiên bên cạnh có người lên tiếng làm tôi giật b.ắ.n mình.

 

Thiết Mộc Lan

Vì Vương Hạo bị đánh quá ác nên tôi phải nhìn hồi lâu mới nhận ra được là anh ta.

 

“Người giám hộ của Phó Trầm tới chưa?”

 

Lúc này, một viên cảnh sát bước tới chỗ chúng tôi hỏi.

 

“Tôi đây.”

 

Tôi được đưa vào phòng nghỉ bên trong, cảnh sát kể lại mọi chuyện cho tôi nghe, lúc này tôi mới rõ tại sao Phó Trầm lại ra tay đánh người.

 

4

 

Trên đường đi học về của Phó Trầm ngang qua một quán bar, vốn dĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì.

 

Không ngờ lại tình cờ nhìn thấy Vương Hạo đang thân mật ôm eo một cô gái nóng bỏng nên đã đi theo.

 

Trùng hợp nghe thấy Vương Hạo gặp ai cũng ba hoa rằng anh ta chủ động đá tôi.

 

Còn nói nếu không phải vì để mắt tới căn nhà của tôi thì còn lâu anh ta mới thèm hẹn hò với tôi.

 

Còn chưa khoác lác đã cái nư đã bị Phó Trầm đ.ấ.m cho ngã sóng soài.

 

“Mặt mũi xinh xắn thì sao chứ, ngu ngốc thì cũng vậy thôi, đừng nói là hôn, đến cả tay cũng chưa được nắm nữa.”

 

Đọc tới câu này trên bảng tường trình, tôi liền bật cười.

 

“Để tôi thương lượng với người ta xem liệu có thể giải quyết riêng với nhau được không.”

 

Suy cho cùng thì cũng không phải là chuyện gì to tát, nếu có thể tự thương lượng với nhau thì đều tốt cho cả đôi bên.

 

“Được, làm phiền cô nhé.”

 

Tôi gật đầu với viên cảnh sát rồi quay người rời khỏi phòng nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/chuong-3.html.]

 

Phó Trầm thấy tôi đi ra liền từ trên ghế đứng dậy nhìn tôi.

 

“Vương Hạo, nói thật lòng, anh bị đánh như vậy không oan chút nào.”

 

Tôi nhìn anh ta vẻ mỉa mai, cười lạnh nói.

 

Vương Hạo mở miệng muốn biện minh, nhưng không nói được lời nào, hẳn là cũng cảm thấy bản thân đuối lý.

 

“Giờ anh muốn giải quyết thế nào? Muốn giải quyết riêng với nhau hay sao, tôi đều chiều ý anh.”

 

“Bỏ đi, các người đi đi, tôi lười so đo với mấy người.”

 

Thấy Vương Hạo làm bộ quân tử, tôi không khỏi nhếch miệng cười giễu cợt, móc trong túi ra vài tờ một trăm tệ ném về phía anh ta.

 

“Lười so đo với chúng tôi sao? Anh nói mà không biết xấu hổ à, anh dùng số tiền này đi khám não đi, còn nữa, tôi không chỉ có mặt mũi xinh đẹp và nhà mà còn có tiền nữa, nhưng không liên quan gì đến anh.”

 

“Chúng ta về nhà thôi.”

 

Nói xong, tôi kéo Phó Trầm đi thẳng ra khỏi cục công an.

 

Quá đã…thảo nào mà phim truyền hình ưa diễn mấy tình tiết ném tiền vào mặt người khác, cảm giác đó thật sảng khoái.

 

Trên đường về, tôi và Phó Trầm đều trầm mặc.

 

Về đến nhà, Phó Trầm chủ động dọn dẹp đống hoa quả, rau củ vương vãi trên sàn phòng khách, cho vào tủ lạnh, sau đó lại vào bếp rửa tay, nấu cơm.

 

Tôi nhìn mà bức bối trong lòng, tấm lòng của cậu nhóc quả là vĩ đại, vậy mà vẫn còn tâm trạng nghĩ đến việc nấu ăn…

 

Tôi nghiêm mặt, làm ra vẻ người lớn trong nhà.

 

Dùng sức ho khan hai tiếng, nhưng cậu nhóc trong bếp dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhặt rau.

 

“Phó Trầm, em ra đây chút đã.”

 

Mãi đến khi nghe tôi lên tiếng, cậu nhóc mới dừng tay, bước ra khỏi bếp, đi đến trước mặt tôi.

 

Thấy chiếc tạp dề màu hồng trên người cậu nhóc, tôi dời mắt đi chỗ khác.

 

Thành thật mà nói thì hình ảnh này có chút buồn cười…

 

“Chị, nếu không có gì quan trọng thì để em nấu cơm cho chị trước đã, ăn xong rồi nói.”

 

“Em cởi tạp dề ra đi, chị không đói.”

 

Vừa phun ra hai chữ ‘không đói’, bụng tôi liền bắt đầu tru tréo.

 

Một pha tự vả mặt đi vào lòng đất.

 

Những ngón tay thon dài của Phó Trầm vừa định tháo tạp dề ra lập tức được thu lại.

 

“Chị, để em đi nấu cơm trước đã, có chuyện gì để ăn xong rồi nói.”

 

Cậu nhóc cười cười rồi quay vào trong bếp, lần này tôi không ngăn cản.

 

Dù gì thì mặt mũi cũng chẳng còn.

 

Vốn định lên mặt thị uy, lên lớp Phó Trầm một trận, nhưng cuối cùng cái bụng lại phản chủ…

 

Loading...