Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu đương với em trai của bạn thân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-15 02:46:21
Lượt xem: 276

Tôi vuốt mấy sợi tóc rũ trước trán cậu nhóc, nhẹ giọng dỗ dành.

 

Phó Trầm chỉ nhìn tôi, phớt lờ chuyện bệnh viện.

 

“Chị đừng gạt em.”

 

“Không gạt em, nếu em không muốn đi bệnh viện thì chúng ta uống thuốc trước đã nhé.”

 

Tôi kéo chăn lên trùm kín cho cậu nhóc, rồi rời khỏi vòng tay cậu, đứng dậy đi lại chỗ hộp thuốc trong phòng khách lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế.

 

Ở bên cạnh canh chừng Phó Trầm cho đến tận bình minh, thân nhiệt của cậu nhóc cuối cùng cũng giảm.

 

3

 

Gần một đêm không ngủ, cơ thể tôi dường như không thể gắng gượng thêm được nữa, đành nhoài người bên cạnh giường cậu nhóc ngủ thiếp đi.

 

Đến khi giật mình tỉnh giấc, tôi nhận ra mình đang ngủ trên giường của Phó Trầm, còn người vốn dĩ phải nằm trên giường thì lại không thấy đâu.

 

Vén chăn lên rồi xuống giường, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi đã nghĩ đến vô số khả năng có thể xảy ra.

 

Không phải nửa đêm tôi mộng du, đá Phó Trầm ra khỏi giường rồi tự mình bò lên đây ngủ đó chứ?

 

Mở cửa phòng ngủ đi ra, tôi liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ bếp bay tới, cậu nhóc mặc áo phông trắng ‘em trai cún đáng yêu’ và tạp dề màu hồng đang nấu ăn trong bếp.

 

“Hết sốt chưa? Không cần nấu ăn đâu, chúng ta gọi đồ về ăn là được rồi.”

 

Tôi đưa tay sờ trán Phó Trầm, thực sự hết sốt rồi, không thể phủ nhận sức khỏe của bọn trẻ thiệt là tốt, chỉ qua có một đêm mà đã hoàn toàn hết sốt.

 

Thật lòng, tôi nhìn cậu nhóc mà trong lòng có chút áy náy.

 

Mục đích đón Phó Trầm về nhà là để có thể chăm sóc cho cậu nhóc thật tốt, nhưng cuối cùng lại để cậu nhóc lăn ra ốm rồi lại còn vào bếp nấu cơm cho tôi.

 

“Chị, tối qua lời em nói đều rất nghiêm túc, từ nay về sau em sẽ nấu cơm và làm việc nhà, sau này kiếm được tiền em sẽ nuôi chị.”

 

Cậu nhóc ngừng tay, nhìn tôi không chớp mắt, vẻ mặt đầy vẻ nghiêm túc.

 

Nhìn vào khuôn mặt của Phó Trầm, tôi thấy tim mình như lỡ nhịp, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục như thường.

 

Có những chuyện Phó Trầm có thể nói, nhưng tôi không thể coi là thật được, dù sao hiện tại tôi cũng là người giám hộ của cậu.

 

“Nói bậy, sau này kiếm được tiền thì để dành cho vợ tiêu.”

 

Tôi đưa tay xoa đầu cậu nhóc rồi quay người ra khỏi bếp.

 

Thiết Mộc Lan

Tôi đâu biết, trong giây phút tôi quay người đi, ánh mắt Phó Trầm nhìn tôi mang theo nỗi cô đơn.

 

Chuyện việc nhà cơm nước, tôi tưởng Phó Trầm chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.

 

Dù sao tôi cũng chẳng kì vọng mấy vào tay nghề nấu nướng của cậu nhóc, ăn được là được rồi.

 

Chẳng ngờ cậu nhóc lại nấu ăn ngon đến vậy.

 

“Vậy sau này nhiệm vụ nấu nướng ở nhà giao cho em nhé, Phó Trầm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/chuong-2.html.]

 

Tôi ôm bụng thoả mãn, hoàn toàn quên béng sự áy náy khi thấy cậu nhóc nấu ăn.

 

Trong lòng có lẽ vẫn áy náy, nhưng không nhiều…

 

Cuối tuần Phó Trầm ở nhà học bài, tôi tranh thủ đến trung tâm thương mại mua cho cậu nhóc mấy bộ quần áo mới.

 

Vừa ném mấy túi đồ lên ghế sofa, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì chuông cửa reo lên.

 

Mở cửa ra thì thấy Vương Hạo, anh bạn trai mới quen chưa đầy một tháng của tôi.

 

Thời gian gần đây tôi bận quá nên quên mất sự tồn tại của anh ta, cũng chẳng có thời gian liên lạc với anh.

 

“Sao anh lại đến đây?”

 

Lúc trước Vương Hạo có đưa tôi về nhà nên biết địa chỉ, nhưng vì quan hệ của chúng tôi chưa thân thiết lắm nên tôi chưa từng mời anh ta về nhà chơi.

 

Ngay cả hiện tại, tôi vẫn đang đứng ở cửa nói chuyện với anh ta.

 

Trong nhà còn có một cậu nhóc đang ở trong phòng học bài, giờ mà để anh ta vào nhà có vẻ không tiện cho lắm.

 

“Lục Huyên, nghe nói em đưa em trai của Phó Tư Tư về nhà, đúng vậy không?”

Nghe Vương Hạo lớn tiếng như vậy, tôi bất giác nhíu mày.

 

“Ừ, có chuyện gì chúng ta để sau hẵng nói, hôm nay anh về đi.”

 

Vương Hạo không hề muốn nói chuyện tử tế mà rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện để sinh sự.

 

Hiện tại rõ ràng không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.

 

“Em kêu anh đi ư? Tại sao anh phải đi? Em dẫn trai về nhà nuôi, lại còn muốn  anh đi? Muốn đi thì phải là tên họ Phó kia đi mới phải.”

 

“Anh đừng có nói chuyện khó nghe như vậy được không? Thằng bé còn chưa trưởng thành, đối với em, nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”

 

Tôi thấp giọng nói, vô thức trở nên căng thẳng, lỡ như Phó Trầm nghe được những lời này thì sao?

 

“Nó mười bảy tuổi rồi, trẻ con gì nữa chứ? Căn nhà này đáng lẽ phải là hai chúng ta cùng ở, cho dù anh không ở cũng không đến lượt nó, dựa vào đâu mà nó được ở đây? Dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì chị của nó c.h.ế.t rồi sao?”

 

Tôi đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, trong lòng lạch cạch một tiếng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cậu nhóc đang đứng cách đó không xa.

 

“Cho dù không có Phó Trầm, cũng chưa tới lượt anh dọn vào đây ở đâu, quan hệ của tôi với anh còn chưa đến mức có thể chung sống cùng nhau, xin anh ý thức rõ vị trí của mình, chia tay đi, biến dùm tôi càng xa càng tốt.”

 

Phun ra câu cuối xong, tôi dập mạnh cửa lại.

 

Cậu nhóc đang cụp mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.

 

“Phó Trầm, em đừng nghe anh ta nói bậy…”

 

Nghe thấy tiếng tôi, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn, khoé miệng giật giật rồi quay trở lại phòng.

 

Nhìn bóng dáng cô đơn kia, tôi chỉ muốn xé miệng cái tên Vương Hạo đáng đánh kia ra, anh ta có biết những lời kia sẽ mang đến cho cậu nhóc Phó Trầm bao nhiêu tổn thương không?

 

Mấy ngày tiếp sau đó Phó Trầm đều rất trầm lặng, lúc nói chuyện với tôi chỉ đáp lại một tiếng, còn lại một câu cậu nhóc cũng không nói.

 

Loading...