Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:14:13
Lượt xem: 42

9/  - Ngoại trừ miệng, thì cậu có khuôn mặt giống mẹ đến 80% đấy.

Lời nói của Bùi An Huy khiến cho hai người còn lại sững sờ. 

Bùi Tư Nhuệ thảng thốt hỏi lại.

- Mẹ? Ý anh là sao...

Mặc dù anh ta đã có suy đoán trong lòng, nhưng bất ngờ này quá lớn, khiến anh ta nhất thời không muốn tin tưởng vào ý nghĩ của chính mình.

- Tôi, Bùi An Huy, tìm em trai bị thất lạc. 

Dù thế nào đi chăng nữa Bùi An Huy cũng là ông chủ lớn, khi nghiêm túc lên sẽ có khí thế nghiền ép, khá trầm ổn, đáng tin cậy.

Hắn đưa ra một tấm danh thiếp.

- Trước hết mong cậu cùng tôi đến bệnh viện một chuyến, làm giám định ADN. Trên đường đi chúng ta sẽ trao đổi thêm về vấn đề này.

- Được.

Bùi Tư Nhuệ siết chặt tay, không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Lúc Chu Sở Nguyệt hồi thần thì anh em họ đã chuẩn bị cất bước đi. Cô lo lắng kéo tay anh ta.

- Tư Nhuệ...

- Xin lỗi vì không thể quay lại buổi tiệc với em được.

Nghe thấy giọng nói dịu dàng, xen lẫn áy náy của anh ta, cô thở hắt ra một hơi.

- Không sao đâu, em cũng không định quay lại đó nữa.

Nói rồi cô hừ hừ nhỏ như tiếng mèo con, khiến Bùi Tư Nhuệ bị vẻ đáng yêu ấy mê hoặc rồi thả lỏng, anh ta khẽ chạm vào chiếc má bánh bao của cô.

...

- Bùi gia ở Thủ Đô, cách thành phố này khoảng hơn 1.000 cây số. Năm đó...

Trên đường đến bệnh viện, Bùi An Huy dùng ngữ điệu lãnh đạm khái quát lại chuyện quá khứ cho Bùi Tư Nhuệ. Tuy nhiên ánh mắt hắn thì hoàn toàn trái ngược, từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát kỹ từng biểu cảm của người ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Hiển nhiên hắn đã bắt được khoảnh khắc hai mắt Bùi Tư Nhuệ lóe lên khi nghe về gia thế.

Cũng phải thôi, nếu em trai hắn không phải kiểu người để ý đến vật chất thì đã không nịnh bợ ba mẹ Chu Sở Nguyệt đến vậy. Ngay cả khi xác định tình cảm của mình dành cho Chu Duyệt Phi cũng không dám ngăn cản phẫu thuật, là suy nghĩ cho Chu Sở Nguyệt, hay sợ phật ý nhà họ Chu?

Bùi An Huy hờ hững rũ mắt, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Sở Nguyệt ở phía sau, em trai hắn có lúc đáp lại, có lúc không, nhưng chẳng ảnh hưởng mấy đến tâm trạng cô.

Tài xế nhân lúc dừng đen đỏ, "lơ đãng" nhìn cậu cả nhà mình.

E hèm, sao giống như tiểu tam chạm mặt chính thất thế kia, là cái kiểu ghen tức sôi m áu nhưng không thể làm gì được ấy.

Giây sau, anh tài xế bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.

Ảo giác rồi, sao anh lại có liên tưởng đáng sợ đến vậy?

Có lẽ do cậu chủ chỉ hơi căng thẳng khi gặp em trai, hoặc không thích người phía sau thì thầm to nhỏ thôi!

Quả nhiên gần đây bị mấy bộ phim ngắn cẩu huyết của vợ ảnh hưởng.

Tài xế dùng sức lắc đầu hai cái, nhận về ánh nhìn đánh giá từ cậu chủ.

.....

Bùi An Huy là người coi trong hiệu suất, hắn đã chi thêm tiền cho y tá để có thể lấy được giám định nhanh nhất.

Cố Diệp Phi

Vài tiếng trôi qua, gần nửa đêm, Chu Sở Nguyệt nhận được vài cuộc điện thoại quan tâm từ ba mẹ. Ngay cả Bùi Tư Nhuệ cũng được họ dặn dò rằng đừng về quá muộn, giúp họ để mắt đến Chu Sở Nguyệt.

Cả hai nhất trí không báo cho ba mẹ Chu về chuyện nhận người thân này, thứ nhất là mọi chuyện đang diễn ra một cách đường đột, thứ hai là vẫn chưa chắc chắn, không nên báo làm phiền người lớn trong nhà.

....

........

- Bùi tiên sinh, có kết quả rồi ạ.

Bùi An Huy đã biết chuyện này cách đây hơn nửa năm, không hề kinh ngạc khi nhìn vào.

Song, hắn vẫn phải có phản ứng gì đó cho có lệ.

Hắn nhướn mày, đưa tờ giấy trong tay mình cho Bùi Tư Nhuệ.

Ngay sau đó, cô cũng ngó vào xem.

Chu Sở Nguyệt hơi bĩu môi: sao anh ta không nói gì hết vậy chứ? Thật khiến người khác sốt ruột! Hơn nữa, nhìn cái bộ mặt gợi đòn kia không hề nhìn ra được manh mối gì.

- Thật sự...

Không khớp đến mức 99,9999% nhưng quả thật có thể nhìn ra là cùng huyết thống.

Bùi Tư Nhuệ nhìn chằm chằm vào giấy a4 trên tay, rồi lại nhìn Bùi An Huy.

Anh... Anh trai!?

Anh ta mấp máy môi, chợ không hiểu sao lúc này miệng mình khô khốc, không thể nói lên lời. 

Bùi An Huy chủ động vỗ nhẹ lên vai Bùi Tư Nhuệ, còn sẵn tiện giúp anh ta chỉnh chu lại áo sơ mi có chỗ hơi nhăn.

- Tốt lắm, ba mẹ nhất định sẽ rất vui khi gặp được em.

- Anh trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-9.html.]

- Ừm.

Hai tên đực rựa không tài nào làm ra vẻ xúc động nghẹn ngào, ôm ấp thắm thiết như phái nữ, cho nên họ chỉ biểu đạt thông qua vài hành động tiếp xúc hời hợt như vậy.

Nhìn từ xa, không giống hiện trường nhận người thân, mà càng giống như sếp tổng đang động viên cấp dưới của mình.

Chu Sở Nguyệt nghiễm nhiên trở thành người đầu tiên Bùi Tư Nhuệ chia sẻ niềm hạnh phúc vỡ òa.

Cô thấy rõ sự mong đợi và khẩn trương trong mắt anh ta, bèn nhào vào lòng cho anh ta cái ôm ấm áp.

Bất kể là giờ phút này anh ta ngại thể diện, cái nhìn của anh trai hay cái nhìn của người khác về mình mà không bộc lộ cảm xúc chân thực, cô đều có thể thay anh ta.

Hai mắt cô rưng rưng.

- Anh tìm lại người thân rồi! Chúc mừng anh, Tư Nhuệ!

...

Ừm... giây sau, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Bùi An Huy, cô gái dễ thương, như thiên thần nhỏ không hiểu sự đời chủ động hôn lên má, mũi và cằm Bùi Tư Nhuệ.

- ...!

.......

Cô cùng Bùi Tư Nhuệ đều ngỏ ý muốn mời Bùi An Huy về nhà cô làm khách, tuy nhiên hắn đến Vân Thành không phải ngày một ngày hai, đã sớm thuê được khách sạn phù hợp, cho nên chỉ hộ tống hai người về đến cổng Chu gia rồi từ biệt.

Mẹ Chu dậy đi vệ sinh, nhìn đồng hồ phát hiện hơn 1 giờ sáng rồi mà hai đứa nhỏ nhà mình vẫn chưa về thì lo sốt vó, không thể ngủ được nữa, bà gọi chồng dậy luôn.

- Hay gọi lại cho con xem sao, tiểu Nguyệt có bao giờ về trễ như vậy đâu chứ?

- Để anh gọi.

.....

- Ba, con đến cổng nhà mình rồi ạ.

Những lời giáo huấn của ba Chu tức thì ngừng bặt.

.....

Cô vừa mới đi qua huyền quan, vô tình nhìn vào phòng khách một cái thì thấy ba mẹ mình đều đang ngồi trên ghế, đồng thời nhìn về phía này.

- A! Ba mẹ chưa đi ngủ ạ?

- Ngủ được một giấc rồi, gà gáy đến nơi hai đứa mới biết đường về đấy!

- ...

Mẹ cô lại nói quá.

Cô bĩu môi quay sang Bùi Tư Nhuệ.

Bình thường anh ta đều sẽ giúp cô cởi dây giày, dù là ở giữa sân trường hay trạm xe buýt, cô cần tới, anh ta liền không ngần ngại quỳ một chân, giúp cô chỉnh chu.

Đối với một số người có tâm hồn mơ mộng thì đây có thể là hành động lãng mạn, khi bạn trai trân trọng bảo bối nhỏ của mình, giống như hình tượng kỵ sĩ và công chúa.

....

Tuy nhiên hiện tại anh ta không còn tình nguyện làm điều này, vậy cô tự mình cởi.

Chu Sở Nguyệt cảm thấy không sao cả, chiều chuộng cô, cô vui vẻ tận hưởng và đáp lại bằng phương thức khác. Không chiều chuộng cô đến vậy, cô vẫn sẽ vui vẻ quấn lấy người mà cô thích.

- Mẹ, hôm nay là một ngày đặc biệt tốt lành!

- À! Ông, con cái của chúng ta có phải bị chiều thành tự luyến luôn rồi?

- Haha...

Chu Sở Nguyệt lập tức xị mặt, cô không hài lòng lôi kéo cánh tay mẹ.

- Ý con không phải nhắc đến sinh nhật, mà là.....~ anh Tư Nhuệ gặp lại người nhà của ảnh rồi á mẹ!!

Cô cười đến mức hai mắt cong cong thành hình trăng non.

- ???

Ba mẹ Chu đưa mắt nhìn nhau, rồi họ hơi nhíu mày nhìn Bùi Tư Nhuệ.

Nhận lại người nhà? 

- Ba, mẹ! Hai người sao vậy? 

- Anh ấy là thiếu gia nhà giàu có, năm ấy bị bắt cóc, lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ người thân của ảnh đều đang rất mong nhớ ảnh.

- Là chuyện tốt nha!

Cô không thích phản ứng của ba mẹ cho lắm, sợ họ khiến Bùi Tư Nhuệ chạnh lòng, bèn nghĩ ra vài ưu điểm của loại "chuyện tốt" này, mong họ cũng vui vẻ, vậy thì tất cả đều suôn sẻ, tốt đẹp!

Chu Sở Nguyệt lớn lên trong gia đình hạnh phúc, quen nhận được yêu thương và cảm xúc tích cực, cho nên trong thế giới của cô, hai màu trắng đen được phân biệt rõ ràng. 

Không hề phức tạp như ba mẹ Chu đang nghĩ.

Bùi Tư Nhuệ muốn lên tiếng nhắc nhở cô hãy hiểu chuyện chút, chuyện của anh ta, để anh ta tự mình lên tiếng, tuy nhiên anh ta chưa kịp làm gì thì nhận được ánh mắt ra hiệu của ba Chu.

Đi vào phòng sách.

Anh ta ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Chu miễn cưỡng nở nụ cười.

- Ôi? Là như vậy sao? Con gái yêu, ngồi xuống từ từ kể cho mẹ nghe nào. Hôm nay con đã gặp được người nhà của tiểu Nhuệ như thế nào?....

Loading...