Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 3+4

Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:11:13
Lượt xem: 66

Chương 3 + 4/ Sáng hôm đó, Chu Sở Nguyệt mừng rỡ, cô không ngại luồng ánh sáng bất ngờ khiến mắt cô ửng đỏ rưng rưng nước, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ, giây sau cô liền vội vàng tìm kiếm hình bóng trong trí nhớ.

- Anh, em có thể nhìn thấy rồi.

Cô vui sướng như đứa trẻ lần đầu nhận được kẹo, dùng sức vươn tay về phía hắn.

Cô thấy hắn cũng sắp khóc, hai mắt hắn đỏ quạch, có thể thấy được rất nhiều tia m áu, tưởng chừng đã có vài ngày hắn không được nghỉ ngơi tử tế.

Cô còn tưởng rằng hắn vì cô mà nôn nóng, vì cô khỏi bệnh mà nước mắt lưng tròng.

Nhưng không phải!

Bùi Tư Nhuệ đối diện với ánh mắt của cô, rõ ràng cô và Chu Duyệt Phi không giống nhau chút nào, mà hắn lại có thể xuyên qua cô để nhìn thấy cô ta.

Sự tự trách, không đành lòng, xen lẫn một chút oán giận trào dâng trong lòng.

Chỉ vì cô may mắn sinh ra trong gia đình giàu có, cho nên mọi thứ tốt đẹp đều bị cô dễ dàng lấy đi.

Hắn hay Chu Duyệt Phi cũng vậy, chỉ có thể vây quanh lấy lòng cô.

Lúc trước hắn đối với cô luôn tràn ngập thiện cảm, hơn thế là lòng biết ơn, tuy nhiên giây phút hắn tiến lên một bước này, trong lòng hắn như có gì đó vỡ vụn.

Những năm qua tuy rằng ba mẹ Chu Sở Nguyệt có ơn nuôi dưỡng hắn, nhưng hắn cũng tận lực chăm sóc, khiến cô vui vẻ, coi như có qua có lại, không ai nợ ai.

Chu Duyệt Phi chẳng qua là quá yêu thích hắn mà thôi, cần phải trả một cái giá đắt như vậy, đáng không?

Hắn cho rằng cô ta quá thiệt thòi!!

Nghĩ như vậy mà một giây sau hắn vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Sở Nguyệt.

- Anh, hôm nay em cảm thấy vui lắm....

Cô vừa nói ra suy nghĩ trong lòng vừa dùng ánh mắt long lanh chứa đựng ánh sao nhìn hắn.

Ba mẹ Chu ở bên cạnh, họ nhìn nhau cười ẩn ý rồi góp lời tán dương chàng rể tương lai mà họ nhắm trúng.

- Con không biết Tư Nhuệ lo lắng cho con đến mức nào đâu. Mấy tháng qua thằng bé vì con mà chạy đôn chạy đáo, những bệnh nhân phòng bên còn tưởng hai đứa là.. người yêu đó.

Vốn dĩ bà định nói là "người ta còn tưởng hai đứa là anh em ruột thịt đó"!!! Nhưng lời nói chợt ngắt quãng bởi vì bà nhớ đến tình cảm không thể giấu mà con gái cưng dành cho Bùi Tư Nhuệ. Nếu khen là anh em vậy cô nhất định sẽ không mấy cao hứng.

Ba Chu đợi vợ nói rồi không ngừng phụ họa, và cười lớn thành tiếng.

Điều đó khiến Chu Sở Nguyệt ngại ngùng đỏ mặt, cô lúng túng không biết nên nhìn đi đâu, kết quả là cứ chạm mắt với Bùi Tư Nhuệ, dời đi rồi lại chạm trúng.

Càng giấu càng lộ!

Kế hoạch tỏ tình của cô coi như đi toang rồi!

Cơ mà "hoạn nạn thấy chân tình", sau vụ việc lần này, cô đã chắc chắn trong lòng rằng hai người là tâm đầu ý hợp. Bùi Tư Nhuệ nhất định cũng có tình cảm thầm kín với cô, nên mới có thể vì cô mà lao tâm lao lực đến như vậy.

Hắn khiến cô vô cùng cảm động.

.....

Không lâu sau, Chu Sở Nguyệt chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.

Trong lúc ba mẹ Chu bận rộn, Bùi Tư Nhuệ nói với cô.

- Em muốn đi thăm... ân nhân của mình chút không?

- Tất nhiên rồi!

Chu Sở Nguyệt không suy nghĩ gì liền đồng ý.

- Đi thôi, cô ấy cách phòng em không xa.

- Chị ấy thế nào rồi ạ?

- ...

Bùi Tư Nhuệ yên lặng nhìn đi hướng khác, che giấu ánh mắt đau lòng.

- Còn có thể thế nào chứ? Thay đổi tình trạng với em mà thôi, bây giờ cô ấy trở nên kiệm lời hơn trước một chút.

Chu Sở Nguyệt đột nhiên có cảm giác tội lỗi, mặc dù người kia rất kiên định với chuyện tình nguyện hiến mắt cho cô.

Nhưng qua lời nói của Bùi Tư Nhuệ, sao cô lại nghe ra được hàm ý bất đắc dĩ??

Sao... Sao có thể như vậy chứ?

Cô cắn chặt môi, tâm trạng không ngừng xuống dốc, hoàn toàn trái ngược với cái người tinh thần phấn chấn vừa rồi.

- Ở đây.

Bùi Tư Nhuệ liếc mắt một cái, thấy cô không còn vui vẻ nữa mới miễn cưỡng hài lòng.

Hắn ta u ám suy nghĩ: trong khi Phi Phi bất lực, sợ hãi, Chu Sở Nguyệt dựa vào đâu mà vui vẻ như thế?

Hắn dừng bước, vừa đẩy cửa ra liền nói với người bên trong.

- Bạn học Chu, Sở Nguyệt đến thăm cậu.

Chu Duyệt Phi chưa kịp dấy lên cảm giác xao xuyến trong lòng thì nụ cười đông cứng trên môi, cô ta lặng lẽ siết chặt nắm tay khi nghe thấy chàng trai kia xưng hô giữ khoảng cách với mình mà lại cố ý thân thiết với Chu Sở Nguyệt.

Lập tức tâm trạng của cô ta trở nên trùng khớp với tâm trạng của Bùi Tư Nhuệ. Hai người bọn họ đều là những người ích kỷ, tâm cơ thâm trầm.

Dưới tình huống không bắt buộc, Chu Duyệt Phi sao có thể làm ra chuyện điên rồ này?

Chẳng qua là ba cô ta đang có một khoản nợ lớn, vào một buổi tối, cô ta đang định tìm mẹ nói chuyện thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ.

Bọn họ không thể chèo chống nổi gia đình này nữa, thế nhưng em trai cô ta vẫn phải có tương lai để bọn họ có chốn nương nhờ. Cho nên ba mẹ cô ta tự ý quyết định với nhau rằng sẽ chỉ cho cô ta học hết cấp 3, đủ tuổi liền gả cho một người đàn ông lớn tuổi có chút của cải ở làng bên.

Giây phút nghe được chuyện kinh thiên động địa ấy, Chu Duyệt Phi suýt thì không nhịn được phát ra tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-34.html.]

Cũng may cô ta kịp thời phản ứng bị chặt lấy miệng mình, và yên lặng trở về phòng.

Đêm đó cô ta nằm khóc ướt gối, cô ta đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều biện pháp.

Rồi biết đến chuyện của Chu Sở Nguyệt, nhà họ Chu là phú nhị đại giàu có nổi tiếng ở vùng này, cũng nổi tiếng là yêu thương cô con gái độc nhất. Nếu cô ta chịu hy sinh một chút, liệu có đổi được nửa đời sau vinh hoa phú quý?

Cô ta cắn răng hạ quyết tâm!

Nhưng cuối cùng cô ta quá tham lam, rõ ràng là bản thân tự chủ hi sinh để đổi lấy lợi ích cho mình và gia đình, lại còn muốn lưu trong lòng nam thần của cô ta một ấn tượng tốt đẹp.

Cô ta thành công rồi.

Mất đi giác mạc, sau này cô ta có thể sống cuộc sống nhàn hạ, không thể tiếp tục đi học, nhưng cũng không cần lo cơm áo. Cô ta còn có một người vì cô ta mà đau lòng.

....

Bùi Tư Nhuệ không đành lòng nhìn Chu Duyệt Phi quờ quạng trong không khí để tìm người ở gần mình vì không có cảm giác an toàn, hắn cắn răng đến nắm tay cô ta.

- Chúng tôi ở đây.

Lời nói mang theo sự run rẩy nhè nhẹ.

Chu Sở Nguyệt ở một bên vẫn luôn quan sát, thấy loạt động tác tự nhiên của hai người họ, cô không hề phát hiện ra điều gì bất thường, trái lại còn cật lực nghĩ lời an ủi Chu Duyệt Phi.

Song lúc này, mọi lời vô nghĩa có lẽ đều không bằng những hứa hẹn và hành động thực tế.

- Chị Duyệt Phi, em biết ơn chị nhiều lắm, chị yên tâm, sau này em sẽ luôn chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chị, em sẽ thay chị coi sóc ba mẹ chị, còn em trai của chị nữa... Em đảm bảo sẽ tạo điều kiện để cậu bé có thể vào được trường cấp 3 tốt nhất của thành phố, học phí đại học và việc làm sau này của cậu bé, em nhờ baba đảm bảo.

- Còn nữa, mắt của chị không phải sẽ luôn như vậy, ba mẹ em đang cố gắng hết sức giúp chị tìm kiếm giác mạc phù hợp.

- Chị là người đẹp tâm thiện, nhất định sẽ có nhiều may mắn đến với chị ạ.

- Tình huống của em là đặc biệt, em bị bệnh, không có nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm hiểu phương pháp ghép giác mạc nhân tạo, đành uất ức chị một thời gian vậy.

Chu Duyệt Phi nhiều lần nghe nói đến tình huống mình với Chu Sở Nguyệt không giống nhau, cô ta dĩ nhiên cũng hy vọng mình còn cơ hội phẫu thuật thành công để lấy lại ánh sáng chứ.

Nhưng cô ta không thể nào xem nhẹ cảm giác tối tăm của lúc này.

Cô ta liều mạng nắm chặt bàn tay Bùi Tư Nhuệ.

- Bạn học Bùi, tớ sợ lắm.

Chu Sở Nguyệt nắm lấy tay còn lại của Chu Duyệt Phi.

- Chị!!

- ... Ừm, tiểu Nguyệt.

.....

Bầu không khí xúc động đó không kéo dài được bao lâu vì bị tiếng gọi của mẹ chu cắt ngang.

- Tiểu Nguyệt, em đi xem mẹ tìm em có chuyện gì kìa. Anh ngồi đây nói thêm mấy câu với bạn học Chu.

Cố Diệp Phi

Bùi Tư Nhuệ ra vẻ quan tâm, tri kỷ đề nghị.

- Dạ.

Chu Sở Nguyệt nhanh chóng đứng dậy rời đi, trước khi đi cô không quên vỗ nhẹ lên m u bàn tay chị họ.

- Em đi đây nha.

Chu Duyệt Phi gật gật đầu.

... Bùi Tư Nhuệ nhìn cửa phòng được Chu Sở Nguyệt cẩn thận đóng lại, giây sau hắn không thể kiềm lòng, lập tức ôm chặt Chu Duyệt Phi.

Người ngoài không biết chuyện nếu nhìn thấy cảnh này có khi còn tưởng bọn họ là cặp tình nhân số khổ bị địa chủ ác độc chia cắt ấy chứ!

....

- Sao á mẹ?

Chu Sở Nguyệt nhận được một bó hoa hướng dương rực rỡ.

- Bạn nhỏ, mừng em xuất viện.

Chỉ một dòng nhắn nhủ ngắn ngủi, khiến cô nhớ đến một người.

Cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu ngả ngớn của người kia.

Hai chữ "bạn nhỏ" này, lúc cô còn ở tiểu học, ba mẹ vẫn thường gọi cô với xưng hô như thế, đến bây giờ đã không còn gọi là bạn nhỏ nữa.

Họ hàng và những trưởng bối cô quen biết lại càng không.

----

- Cậu chủ, cậu tìm ai ở bệnh viện này ạ?

Chiếc xe toàn thân đen bóng đỗ ở đối diện cổng bệnh viện khá lâu rồi, Bùi An Huy vẫn luôn ngồi yên đó, như đang nhàn rỗi g i ết thời gian vậy thôi.

- Không.

- ...

- Cậu Bùi Tư Nhuệ là cậu chủ nhỏ nhà chúng ta? Ông bà chủ nếu biết cậu ấy đang sống rất tốt chắc là vui lắm.

Chỉ là anh ta không hiểu vì sao cậu chủ không nhanh chóng đến nhận người em trai này.

Bùi An Huy không vội trả lời, song, nếu hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của tài xế, có lẽ sẽ đáp lại một câu.

- Vì tôi còn bận 'tìm hiểu em dâu'.

=)))))

 

Loading...