YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:18:19
Lượt xem: 126
Chương 20 – KẾT.
- Người theo đuổi.
- ???
- Tôi đang theo đuổi cô ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là chị dâu tương lai của cậu.
Bùi Tư Nhuệ:
- …
Anh ta dùng ánh mắt không thể tin nổi đánh giá hai người.
- Tôi… Anh…. M ẹ kiếp!! Chu Sở Nguyệt, cô dám cắm sừng tôi? Dám đắc tội tôi, cô và cả Chu gia đều không yên đâu!
Chu Sở Nguyệt mờ mịt.
Gì vậy?
Sao trọng điểm của anh ta luôn kỳ quái như thế??
Anh ta yêu đương vụng trộm với Chu Duyệt Phi trong khi còn là vị hôn phu của cô, sao chưa từng thấy anh ta áy náy, hổ thẹn. Còn cô, sau khi chia tay anh ta, được người khác theo đuổi lại biến thành cắm sừng anh ta rồi?
Nhưng giờ phút này, nói lý lẽ đều vô ích.
Bùi Tư Nhuệ như phát điên, chỉ khăng khăng đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
- Anh dám đối xử với tôi như vậy, xem ba giáo huấn anh thế nào! Nói cho anh biết, đã có gần một nửa cổ đông đứng về phía tôi! Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, vị trí của chúng ta ở công ty sẽ thay đổi, anh kiêu ngạo cái gì chứ? Chẳng qua là may mắn hơn tôi một chút, được lớn lên ở Bùi gia. Không có nhà họ Bùi, không có sự ủng hộ của ba, anh chẳng là cái thá gì!!
- Vậy sao?
Cố Diệp Phi
Bùi An Huy thô bạo ép Bùi Tư Nhuệ nhìn thẳng vào mắt mình.
- Vậy thì cậu quả là tài giỏi!
- …
Anh ta muốn cãi lại, nhưng chỉ có thể phát ra âm đơn ú ớ.
- Đáng tiếc, chính cậu cũng đã nói là “chỉ một thời gian ngắn nữa”, mà thứ cậu thiếu nhất, chính là thời gian! Chiều nay, tổng bộ công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, ba công bố quyền thừa kế rồi, công ty thuộc về tôi, cậu có 15% cổ phần, cuộc sống sau này không cần lo cơm áo.
Hai mắt Bùi Tư Nhuệ trợn trừng, như muốn rớt ra.
Không thể nào!!
Anh ta không cam lòng giãy dụa kịch liệt bị người phía sau đạp cho một phát vào gối, lập tức khuỵu xuống.
Lần này thì thực sự phải ngước mắt nhìn Bùi An Huy.
- Tôi không tin! Ba đâu, tôi muốn gặp ba!!
- Yo~ ngay sau đó ba mẹ đã lên máy bay đi du lịch ở châu Âu, không nói địa điểm cụ thể, và họ hy vọng chúng ta sẽ tự bảo ban nhau, đừng làm phiền đến cuộc sống về hưu của họ.
- Kh ốn kiếp! Anh sẽ không được ch ết tử tế!!... ư…. Ưmm….
Bùi An Huy làm động tác ngoáy tai, từ chối nghe những lời điên khùng của Bùi Tư Nhuệ.
Hắn nghiêng người nhìn thư ký, ném cho anh ấy ánh mắt “giúp tôi giải quyết cho tốt”! Rồi cứ như vậy rời đi cùng Chu Sở Nguyệt.
Lúc ra khỏi phòng bệnh cô mới phát hiện kế hoạch thuận lợi như vậy là vì Bùi An Huy có chuẩn bị kỹ lưỡng, đã cho tất cả các sĩ cùng với hộ lý của bệnh viện tư này ngủ hết cả rồi… cũng có thể là bị đánh ngất.
- Anh, những cổ đông ủng hộ Bùi Tư Nhuệ kia sẽ không gây phiền toái cho anh chứ?
- Sẽ không, những kẻ dễ dàng bị thuyết phục đều là gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng tạo ra được bọt sóng gì đâu.
- Hai bác…?
- Họ đi du lịch rồi.
- Thật sự?
- Ừm, mặc dù không tình nguyện cho lắm, nhưng em biết mà, ở độ tuổi này của họ thường rất khó bảo.
- …!
Thấy cô chỉ quan tâm hai vấn đề rồi im re không lên tiếng nữa, hắn chủ động tiếp chuyện.
- Em không hỏi tôi sẽ xử lý Bùi Tư Nhuệ thế nào?
- Đó là em trai anh, nhất định anh đã có an bài ổn thoả, huống hồ gì anh còn hào phóng như vậy, cho anh ta 15% cổ phần.
15% cổ phần của một tập đoàn lớn, lợi nhuận hàng tháng thu về không phải một con số nhỏ!
...
Mãi sau này cô mới biết, thực ra cuộc sống của Bùi Tư Nhuệ cũng không tốt đến thế. Anh ta được đưa đến một viện an dưỡng hẻo lánh ở sườn núi, với bệnh trạng được liệt vào diện “tâm thần”, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc, bị bốn y tá nhìn chằm chằm, giám sát mọi lúc mọi nơi ngoại trừ khi đi tắm và đi vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-20.html.]
Càng đáng sợ hơn nữa là Bùi An Huy sắp xếp người tiết lộ cho Bùi Tư Nhuệ biết về việc trước khi Chu Duyệt Phi hiến mắt, nhà cô ta đang nợ một khoản tiền lớn, tìm người mai mối chuẩn bị giới thiệu cô ta cho người đàn ông trung tuổi ở làng bên.
Trên đời này, ngoại trừ Chu Sở Nguyệt, làm gì còn ai yêu với anh ta đến vậy nữa?
Nếu anh ta không đồng ý với điều kiện kia của Chu Duyệt Phi, có lẽ số phận của anh ta đã có một diễn biến hoàn toàn khác, ví dụ như: sau khi anh ta được đón về Bùi gia, có được sự ưu ái, quan tâm của ba mẹ, chăm chỉ làm ăn đàng hoàng, dành thời gian hẹn hò cùng Chu Sở Nguyệt, chờ cô tốt nghiệp, hai người liền kết hôn, một đời may mắn, bình yên. Đó là ước mơ của rất nhiều người.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, cái gì anh ta cũng không còn nữa.
Thực sự, anh ta rất sợ khi phải đối diện với ánh mắt thất vọng của ba mẹ nuôi cho nên anh ta vẫn luôn trốn tránh họ.
Mỗi đêm giật mình choàng tỉnh khỏi ác mộng, anh ta vô thức kêu tên Chu Sở Nguyệt, hình bóng cô linh động, hoạt bát, ríu rít bên cạnh anh ta như chú hoàng anh nhỏ vĩnh viễn không thể nào xoá nhoà.
…
Đúng như lời Bùi An Huy từng nói.
Anh ta hối hận rồi.
- Tiểu Nguyệt, anh thực xin lỗi. Anh sai rồi…
…
Hai hộ lý cách đó không xa nhìn nhau, lại nhìn Bùi Tư Nhuệ đứng ôm cây lẩm bẩm, họ thống nhất với nhau cái nhìn “cô hiểu mà”!
Giây sau liền lấy điện thoại, chụp một tấm báo cáo tình huống cho khách VIP của họ - Bùi An Huy.
Tất nhiêm, đây đều là những chuyện của rất lâu sau này.
______
Khi đến phòng riêng ăn tối, Chu Sở Nguyệt rốt cuộc đã biết vì sao hôm nay Bùi An Huy kiên quyết ăn một bữa đúng giờ như vậy.
Trong khung cảnh riêng tư lãng mạn, đĩa bánh ngọt mà hắn chuẩn bị cho cô, cô đã múc lên được một chiếc nhẫn.
- Ồ.
Viên kim cương to gần bằng trứng bồ câu khiến cô không nhịn được trầm trồ.
- Anh… đây là đang cầu hôn em á hả?
Nhưng nhẫn to thế này không tiện mang một chút nào, cô không thường xuyên đeo làm sao show ân ái được với bạn bè đây?
Hắn chống cằm, hài lòng nhìn đôi mắt sáng rực của cô.
Rõ ràng là rất thích mà!
Vì vậy, trước ánh mắt mong chờ ấy, hắn thốt ra lời như như những bá tổng đầy mị lực.
- Không phải cầu hôn, em thích thì cầm chơi thôi.
- …
- Đồng ý làm bạn gái anh nhé?
- Được.
Lần này cô không phân vân gì nữa.
Hừ!
- Chẳng phải vì cái nhẫn này đâu nhé!
- Anh biết mà.
Cô e thẹn cắn môi, dường như hôm nay lão cáo già rất dễ nói chuyện, cho nên cô cả gan lại nói ra ý nghĩ trong lòng.
- Lúc cầu hôn anh nhất định phải chuẩn bị thật hoàng tráng, em muốn đứng giữa một biển hoa.
- Ừm.
- Em muốn được đón bằng trực thăng.
- Ừm.
- Còn muốn tiết mục thả khinh khí cầu, và thật nhiều bóng bay.
- Đều được, nhưng mà anh vốn muốn tạo cho em bất ngờ lớn, em nói hết ra như vậy thì không thể đạt được trạng thái đáng trầm trồ đâu nhé!?
Cô trực tiếp đứng dậy, đến phía đối diện khom lưng ôm cánh tay hắn.
- Em không cần bất ngờ lớn, chỉ cần nơi đó trang trí lỗng lẫy là em cảm động muốn khóc rồi.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô cứ mấp máy liên tục, những lời sau đó đều chẳng lọt được vào tai hắn nữa, hắn rướn người ngậm lấy môi dưới của cô, triền miên nếm mút…
Ánh nến lay động theo làn gió thoảng qua, đưa một vài bông tuyết lọt qua khung cửa sổ mở một nửa, tất nhiên chẳng hề gián đoạn sự ngọt ngào, ấm áp của đôi tình nhân trẻ.
End!❤️