YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 18+19
Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:17:31
Lượt xem: 87
Chương 18 + 19.
Chu Sở Nguyệt cứ cho rằng chuyện đến đây là kết thúc rồi, xem như những năm qua nhà công tích công đức, nuôi không một kẻ vô ơn vậy!
Nhưng ai biết một thời gian sau, chuyện Bùi Tư Nhuệ và Chu Duyệt Phi ở bên nhau đã truyền về tận Vân Thành.
Mỗi ngày cô đến trường đều phải đối diện với ánh mắt khác thường từ bạn bè, không ít người chờ đợi xem kịch hay.
- Cô chủ, người ăn trước đi, hôm nay ông bà chủ về nhà muộn, họ sẽ ăn sau.
Cho đến một hôm, cô phát hiện ba mẹ mình dường như bận rộn hơn mọi khi, quả thực lúc còn trẻ họ rất tham công tiếc việc và luôn có những tình huống thế này, để cô và Bùi Tư Nhuệ ở nhà chơi với nhau, ăn cơm cùng nhau.
Mãi đến khi ngoài 40, họ dường như hiểu ra điều gì đó, bắt đầu biết cách hưởng thụ cuộc sống, hài lòng với những gì mình đang có, không còn như thần long thấy đầu không thấy đuôi nữa.
Ồ, hiện tại lại bắt đầu có hứng thú phát triển sự nghiệp thì cô cũng không có ý kiến gì hết.
….
- Mẹ, trán mẹ sao vậy?
Ngày đó, cô vừa về đến nhà thì thấy mẹ cô mệt mỏi ngồi ở phòng khách, trán có cục u đang cần chườm đá, dì Trương tất bật đi qua đi lại phục vụ.
- Hôm nay ở thẩm mỹ viện có khách hàng làm loạn.
Bà ấy không nghĩ nhiều, chỉ có Chu Sở Nguyệt là cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Cô lập tức gọi điện cho Bùi An Huy.
- Có phải em trai anh ra tay với gia đình em rồi không?
- Cái gì?
…
Mười phút sau, hắn gọi lại với giọng điệu tràn ngập áy náy.
- Thám tử nói gần đây công ty của ba em phát sinh vài vấn đề xấu, chuỗi cửa hàng và thẩm mỹ viện của mẹ em có người tới phá…
- Chú dì không sao chứ? Nghe nói dì mới bị thương?
Hắn tháo kính, day day mi tâm.
- Gần đây anh cũng bận rộn chơi âm mưu, dương mưu với mấy lão già trong tập đoàn, sơ sót phía em, là lỗi của anh.
Chu Sở Nguyệt nghe đến đó, cũng không quan tâm mấy lời sáo rỗng phía sau, cô hỏi thẳng:
- Vậy anh có biện pháp giải quyết chưa? Nếu không để em chủ động liên lạc với anh ta, xem mục đích anh ta là gì??
Cố Diệp Phi
…….
Biện pháp thì có, nhưng chắc chắn là không triệt để. Cuối cùng, cô vẫn chủ động tìm đến Bùi Tư Nhuệ.
[Tiểu Nguyệt, nếu em đã biết mối quan hệ của anh với Phi Phi, thì anh cũng không giấu diếm em nữa. Đúng, bọn anh đang quen nhau.]
- Nếu đã như vậy, tại sao anh không chia tay tôi? Luyến tiếc hay là muốn nh ục nhã tôi vậy?
[Đều không phải, anh không biết nên nói với em như thế nào.]
- Chuyện đã xảy ra, chúng ta chia tay là điều không thể tránh khỏi. Được, tôi trả tự do cho anh, chúng ta chia tay trong hoà bình, sau này bất cứ ai hỏi đến, tôi sẽ giúp anh che giấu.
[Ha…]
Anh ta nở nụ cười châm biếm.
Vì là con cháu Bùi gia, nên anh ta cũng nghĩ rằng mình cao cao tại thượng lắm à?
[Có phải em đã sớm biết rồi hay không? Đừng giả bộ nữa! Với tính tình đó của em, phát hiện anh và Phi Phi lén lút qua lại, chẳng phải sẽ làm ầm lên à? Hoặc là khóc lóc ầm ĩ muốn ba mẹ làm chủ cho em!!? Bọn họ đã khuyên nhủ em thế nào vậy?]
- Đúng vậy. Tôi đã sớm biết, vào cái ngày Bùi gia mở tiệc đó…
Cô soạn tin nhắn gửi qua cho anh ta, sau đó kèm theo những bức ảnh mà cô đã chụp lén được khi cải trang thành phục vụ, lẻn vào đoàn nhân viên chuẩn bị sự kiện.
[Tôi bảo mà, bóng lưng đó thực sự rất quen mắt!!!]
…
- Tôi đã không tìm anh náo loạn đòi chia tay, anh vậy mà có mặt mũi kiếm chuyện với nhà tôi, nói đi! Mục đích của anh là gì?
Vòng vò một hồi, đây chính là điều mà cả hai hướng tới.
Thế nào là đen ăn đen?
[Giác mạc của em, nên trả lại cô ấy rồi!]
Cô nhếch miệng.
Bùi An Huy tính toán chuẩn xác lắm, lúc trước có phải hắn cũng dùng góc nhìn thượng đế này để nhìn cô, trong sân khấu lố bịch do Bùi Tư Nhuệ dựng lên, và cô thì không phải nhân vật chính.
- Kh ốn kiếp! Trả lại cô ta có thể phục hồi như cũ chắc? Các người không thể xem như đó là thứ duy nhất mà anh dùng để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của gia đình tôi?
[Tốt thôi.]
Anh ta nhắn gửi cô hai chữ này rồi bặt vô âm tín.
….
- Bùi tiên sinh, em trai anh nhất định đang tính kế hãm hại ba mẹ em nữa.
- Em chọc giận nó?
Cách màn hình điện thoại, cô cho hắn một cái nhìn hung hăng.
Người đàn ông điển trai ưu nhã, trong bộ vest lấy văn phòng làm bối cảnh, toả ra mị lực sắc bén bức người.
Vậy mà trong một khoảnh khắc nào đó, cô thấy hắn lộ ra tia bất đắc dĩ.
Hắn nhún vai.
- Em đây là giận cá c.h.é.m thớt!
- Đúng vậy!
Quản tốt em trai anh!!
……………..
Suy đoán của cô không sai, những ngày sau đó dường như Bùi Tư Nhuệ đã hạ quyết tâm phải ép cô đến tìm anh ta cho bằng được!
Nếu không, ba mẹ, họ hàng cô đừng hòng yên ổn.
Đôi lúc cô thầm cảm thấy may mắn vì phía sau mình còn Bùi An Huy chống lưng, mặc dù người muốn nịnh bợ Bùi Tư Nhuệ rất nhiều, vì bám càng anh ta mà không từ thủ đoạn để đối phó với sản nghiệp nhỏ của nhà cô, nhưng Bùi An Huy sai người thời thời khắc khắc để mắt đến, cho nên chỉ bị tổn thất về mặt tài chính, không còn xảy ra tình huống ba mẹ cô gặp tai nạn ngoài ý muốn nữa.
…
Vào một ngày hửng nắng, cô đặt vé đến Thủ Đô.
Nơi Bùi Tư Nhuệ hẹn gặp là tại một phòng trà cao cấp, hai người đến phòng bao riêng tư, bánh ngọt tinh xảo, hương trà thoang thoảng, tinh tế quấn quýt khứu giác.
- Tiểu Nguyệt.
- Đừng gọi tôi bằng giọng điều buồn nôn như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-1819.html.]
Anh ta lắc đầu, ánh mắt ba phần nuông chiều, bảy phần bất lực dừng trên khuôn mặt nhỏ của cô.
- Anh biết anh rất tồi tệ. Sau này có lẽ sẽ bị báo ứng, nhưng Phi Phi không có lỗi gì hết, cô ấy chỉ là quá lương thiện, quá mức đáng thương. Cô gái ngốc đó chỉ vì yêu anh thôi, đã phải trả cái giá quá lớn, anh không đành lòng. Cho nên đành uất ức em, trả lại giác mạc cho cô ấy. Sau này… dựa theo những gì ba mẹ em đối với cô ấy, anh cũng có thể đáp ứng với em.
Lúc trước, khi Chu Duyệt Phi chấp nhận hiến mắt cho cô, ba mẹ cô rất biết ơn cô ta, giúp ba cô ta trả hết nợ nần, cho em cô ta được hoà nhập với điều kiện giáo dục tốt nhất của tỉnh. Còn có….. chu cấp cho cô ta nửa đời sau vinh hoa phú quý!
- Có phải anh đang cảm thấy tình yêu của mình rất vĩ đại, rất cảm động? Và vô cùng phóng khoáng khi bù đắp cho tôi?
Cô cầm ly trà trên bàn lên, thẳng tay tạt vào mặt anh ta. Khuôn mặt mà cô đã từng si mê đến mức trong mơ nhìn thấy cũng phải bật cười khúc khích.
Bùi Tư Nhuệ đã lường trước tình huống này, tất nhiên nước trà không quá nóng, bàn có khăn giấy, anh ta thuần thục duỗi tay lấy khăn lau mặt.
- Haiz… đừng quá nóng giận, em đi đường xa đến đây làm khách, chưa nghỉ ngơi ổn thoả đã k ích động như vậy, có phải đầu óc choáng váng rồi không?
Trước ánh mắt khiếp sợ của cô, thân thể nhỏ bé cứ thế ngã xuống.
Dù cô không động đến trà và bánh thì sao chứ? Đối phó với cô, anh ta đã dùng hương xông phòng đặc biệt.
….
Khi Chu Sở Nguyệt tỉnh lại, cô đang bị cố định trên bàn phẫu thuật.
Cô hoảng hốt nhìn quanh, sau khi xác nhận Bùi Tư Nhuệ không có ở đây, mà chỉ một mình Chu Duyệt Phi chờ đợi thì cô cũng lười diễn tiếp.
Chu Duyệt Phi bị khiếm khuyết thị lực cứ một thời gian lại đi kiểm tra, thay ghép giác mạc dẫn đến phong cách cô ta có nhiều thay đổi.
Cô ta mặc một bộ váy màu trắng ngà, trang điểm nhạt, cả người thanh nhã điềm đạm giống đoá sen trắng nhỏ yếu ớt.
- Chị họ.
- Ừm. Tiểu Nguyệt, có vẻ như em không bất ngờ khi gặp chị nhỉ?
- Đây là kế hoạch của hai người, có gì mà bất ngờ chứ?
Chu Duyệt Phi không ghé sát lại thì sẽ không thấy được sự bình thản trên mặt cô, cô ta chỉ có thể phán đoán qua giọng điệu run rẩy, cho rằng cô đang cố cậy mạnh.
Cô ta nở nụ cười, mò mẫm tìm đến khuôn mặt cô khẽ vuốt ve.
- Có phải A Nhuệ quá thô lỗ, khiến em sợ rồi hay không? Đừng sợ, lát nữa tiêm thuốc mê, ngủ một giấc dậy là xong rồi.
Giống như cô ta ngày đó, ngủ một giấc mà thôi.
….
Khi Bùi Tư Nhuệ đi vào, việc đầu tiên anh ta làm là kéo Chu Duyệt Phi vào lòng.
- Bác sĩ thực hiện ca mổ chính đang tìm em đó.
- …
- Tư Nhuệ.
Trước khi họ đi ra khỏi phòng, Bùi Tư Nhuệ liếc nhìn cô một cái, vừa hay bị cô gọi tên.
Hàng mi Chu Sở Nguyệt run nhẹ, cô không còn thái độ chán ghét hay khiêu khích gì anh ta, giọng nói như nghẹn ngào chất vấn.
- Anh…. nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy?
- …
Bước chân anh ta ngừng hẳn, theo đó bàn tay Chu Duyệt Phi siết chặt, cô ta không nhìn rõ biểu cảm của Bùi Tư Nhuệ, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô ta rằng Bùi Tư Nhuệ lại phân vân.
Sự điềm đạm giả dối của cô ta xuất hiện một khe nứt, nó lan rộng, và nhanh chóng vỡ nát trước khi Chu Sở Nguyệt nói thêm điều gì khác nhằm thuyết phục hôn phu cũ.
- Đủ rồi! Cô đừng hòng đánh tráo khái niệm dằn vặt anh ấy. Hở chút là nhắc đến ân tình, cái gì mà công ơn dưỡng d ục, ba mẹ cô thật sự coi anh ấy là con ruột sao?
- Trong lòng họ chỉ có mình cô là bảo bối quý giá mà thôi. Thứ duy nhất họ đã cho anh ấy là một mái nhà và tiền bạc. Vậy thì cô yên tâm, sau này chú dì già rồi anh ấy sẽ hết lòng phụng dưỡng! Số tiền nhà cô chi tiêu cho anh ấy, anh ấy sẽ hoàn trả gấp mười, thậm chí gấp trăm lần!!
- Như vậy A Nhuệ không nợ nần gì cô cả. Giác mạc là của tôi, lúc trước tôi bồng bột, tình nguyện hiến tặng cô vì tôi cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán, không có gì đáng để cho tôi lưu luyến, đổi lại là cô, thì nó sẽ có nhiều giá trị hơn. Nhưng tôi hối hận, tôi lầm rồi, hoá ra sẽ có người vì quyết định này của tôi mà đau lòng, mất ăn mất ngủ, thậm chí là không thể có được một ngày vui vẻ trọn vẹn.
……….
- Cậu chủ, đã xử lý bảo vệ của phòng khám.
Bùi An Huy đứng ngoài phòng bệnh, ngón tay mất kiên nhẫn gõ trên mặt đồng hồ.
- Bọn họ còn chưa chịu thôi đi có phải không?
Sắp muộn giờ ăn tối tại nhà hàng mà hắn đặt trước rồi.
Thư ký liếc nhìn cánh cửa khép hờ, thầm nghĩ câu: ba người tụ lại có thể tạo thành một vở kịch, quả thật không sai!
Đến lúc Chu Sở Nguyệt bi thương sắp thực sự rơi nước mắt.
- Vậy ra đây là những lời cô thường thủ thỉ bên tai để thuyết phục anh ta? Bùi Tư Nhuệ, tôi chỉ muốn biết anh có từng yêu tôi chưa, dù chỉ là một thoáng phân tâm, không vụ lợi….
Cánh cửa phòng bị hất mạnh khiến nó va vào tường, nghe “ầm” một tiếng.
Bùi Tư Nhuệ hoảng hốt, biến sắc khi thấy Bùi An Huy cùng với dàn vệ sĩ áo đen hộ tống xuất hiện.
- Anh trai??? Sao anh lại…
Anh ta không nói hết câu, trong đầu ẩn ẩn có dự đoán không tốt.
Bùi An Huy dùng ánh mắt trao đổi, thư ký tự biết sắp xếp để vệ sĩ tiến lên khống chế Bùi Tư Nhuệ và Chu Duyệt Phi.
Chu Duyệt Phi sợ hãi hét ầm lên:
- Áaaaa….
Ngay sau đó cô ta bị bịt chặt miệng, rồi dùng băng keo dán chặt lại.
- Phi Phi! Các người không được làm vậy với cô ấy!
Nhưng bọn họ đâu phải người làm dưới trướng ba Bùi? Tất nhiên không để anh ta vào mắt.
Bùi An Huy thong thả dùng chìa khoá tháo còng tay và còng chân cho Chu Sở Nguyệt.
- Đến giờ ăn tối rồi.
Chu Sở Nguyệt:
- …!
Đối diện với ánh mắt ba phần ai oán, bảy phần tổn thương của cô, hắn gõ nhẹ lên trán cô một cái.
- Nghịch ngợm!
Bàn tay vừa có được tự do của cô liền che lên chỗ bị đánh yêu, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.
- Gõ đau em rồi!!
- Anh!!!! Bùi An Huy, anh làm gì đó? Thả chúng tôi ra ngay, anh với Chu Sở Nguyệt có quan hệ gì???
Bùi Tư Nhuệ như nhớ ra, chi tiết rất nhỏ mà anh ta vô tình lãng quên, đó là trước khi anh ta gặp Bùi An Huy, thì Bùi An Huy và Chu Sở Nguyệt đã có quen biết rồi.
Thư ký nhìn chằm chằm sếp mình, như chỉ chờ một động tác để dán miệng cậu chủ nhỏ lại luôn.
Bùi An Huy giúp cô xoa nhẹ vết hằn đỏ do cố gắng dãy dụa, ánh mắt hắn lộ ra vẻ không hài lòng, Chu Sở Nguyệt thấy thế thì coi như không biết gì hết, cô đảo mắt đi chỗ khác, cực kỳ bướng bỉnh.
Vì vậy, giọng hắn trầm hơn một chút, đáp lời em trai ngu ngốc của mình.