YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 1+2
Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:10:22
Lượt xem: 70
Chương 1 + 2/ Năm 7 tuổi, Chu Sở Nguyệt cùng mẹ đi chùa dâng hương lễ Phật, trong lúc thắp nhang, hương khói quá nồng nên cô ra ngoài trước, đợi mẹ cầu bình an cho gia đình. Khi đang đứng dưới cây ước nguyện nhìn chuông gió và thẻ cầu nhân duyên, cô bị một bé trai đụng trúng.
Hắn tên là Bùi Tư Nhuệ, từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ, nhờ chiếc vòng luôn đeo ở cổ mới có cái tên này.
Lần đầu tiên gặp nhau của hai người khá lúng túng, Bùi Tư Nhuệ nhìn chiếc váy bồng trắng tinh của cô bị mình đụng dính một vết bẩn thì vô cùng áy náy, hắn ít nói nhưng hôm đó đã kiên nhẫn đứng hỏi thăm cô.
Chu Sở Nguyệt từ nhỏ thường tiếp xúc với con em thế gia có địa vị, cho nên khi gặp anh trai nhỏ cả người nhếch nhác như Bùi Tư Nhuệ cô nhóc bỗng muốn lôi kéo hắn giúp mình hái hoa sen.
“Anh, anh muốn đền váy cho em cũng được thôi, giúp em ngắt cành hoa bên kia.”
Cố Diệp Phi
Bông sen nở rộ khá lớn so với bàn tay của cả hai người, thế nhưng hắn vẫn cố lấy hộ cô, kết quả là hắn rơi xuống hồ, hồ sen không sâu, nhưng có lẽ do hắn quá nhỏ nên nước ngập qua đỉnh đầu, lại hoảng loạn vì không biết bơi nên náo loạn thành chuyện lớn.
Mẹ Chu nhéo tai trách móc cô, tuy nhiên thái độ không cứng rắn, hệt như mắng yêu vậy đó.
Chính vì sự số đó mẹ Chu mới hỏi thăm về người thân của Bùi Tư Nhuệ, biết hắn là trẻ mồ côi nương nhờ trong chùa, Chu Sở Nguyệt nổi hứng thế nào lại xin mẹ đưa hắn về Chu gia.
Nhà họ Chu tuy không phải tiền tài như núi nhưng cũng nức tiếng là giàu có trong vùng, nuôi thêm một miệng ăn không phải là không thể. Vợ chồng bà hiếm muộn cho nên dễ dàng đồng ý nhận hắn làm con nuôi. Đứa trẻ này thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, lại được con gái bà yêu thích.
Sau ngày hôm đó, hắn chuyển đến nhà họ Chu, hàng ngày việc chính là chơi với cô, dỗ cô cười.
Sau này nhà họ Chu phát hiện ra Bùi Tư Nhuệ thật đúng là thông minh lanh lợi, học cái gì cũng rất nhanh, hắn nhập học sau Chu Sở Nguyệt, thế mà lại có thể giúp cô làm bài tập, dáng người chú ý bồi bổ một chút liền trở thành một bé trai nổi trội trong nhóm bạn cùng lứa, ba mẹ Chu vô cùng vui vẻ, cũng dần xem hắn như thành viên trong gia đình… chính là cái kiểu con rể nuôi từ bé.
…..
Cô và hắn cùng nhau đi học, cùng lớn lên, chính là thanh mai trúc mã đẹp đôi.
Bùi Tư Nhuệ càng lớn càng điển trai, cư chỉ nhã nhặn, học vấn ưu tú, hoàn toàn bất đồng với thằng nhóc lem luốc năm nào.
Vào ngày Tết năm ấy Chu Sở Nguyệt 18 tuổi, Bùi Tư Nhuệ 19, hai người đùa giỡn trong phòng hồi lâu rồi ra ăn bánh đón giao thừa.
“Bánh sủi cảo, mẹ có để đồng xu may mắn, chỉ 1 chiếc có đồng xu thôi.”
Thế là Chu Sở Nguyệt liều mạng vơ lấy 7 cái trước vào bát.
“Con như vậy là ăn gian!”
Ba nhéo chóp mũi cô cằn nhằn.
Chu Sở Nguyệt chu miệng cãi lại: “Đâu có ai quy định phải gắp từng miếng đâu.”
Bùi Tư Nhuệ nhìn cô với ánh mắt cưng chiều: “Vậy phải xem em có ăn hết nổi hay không.”
Trước giờ sức ăn của cô rất nhỏ, hệt như mèo con.
Cô cười khanh khách: “Nhất định sẽ ăn hết, năm nay em phải có được đồng xu!!” Để ước nguyện, cô muốn tỏ tình với Bùi Tư Nhuệ, có thêm đồng xu may mắn này nhất định sẽ có nhiều nhiều khả năng thành công hơn.
Chu Sở Nguyệt ngây thơ nghĩ.
Thế là cô cố gắng ăn hết bánh trong bát, ăn đến cái thứ 7 đã thấy hơi đầy bụng.
“Không cần phải cố ăn đâu con, một lát còn nhiều món ngon nữa đấy!”
Mẹ giúp cô xoa xoa bụng nhỏ khuyên nhủ.
Chu Sở Nguyệt không phục, vẫn cứ ăn, kết quả là thật sự có được đồng xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-12.html.]
“Aaaaaa… Ye!! Năm nay con nhất định sẽ có thật nhiều may mắn!”
“Ừ.” Mẹ xoa đầu cô.
Bùi Tư Nhuệ ngồi đối diện thấy cô có điều giấu diếm bất thường bèn hỏi: “Năm nay em có chuyện quan trọng gì cần làm sao?”
“Đúng vậy, nếu thành công em sẽ kể cho anh nghe.”
…
Trong trường học Bùi Tư Nhuệ có tham gia hoạt động thể thao, hắn giỏi nhất là chơi bóng rổ, sau những trận đấu Chu Sở Nguyệt càng thêm mê muội anh trai trúc mã nhà mình.
Thế nhưng cô còn chưa kịp tỏ tình thì gặp chuyện không may, giác mạc của cô có vấn đề, bệnh về mắt khá hiếm gặp, bác sĩ nói rằng có thể là do đột biến gen hoặc do di truyền, nhưng trong nhà không ai bị cả.
Mọi người ai cũng lo lắng cho cô, Chu Sở Nguyệt cũng rất sợ, cô sợ bóng tối, tuy hiện tại vẫn có thể nhìn được nhưng tần suất mù tạm thời ngày một diễn ra nhiều hơn.
Nếu không sớm tìm được giác mạc phù hợp, có lẽ sau này tỉ lệ phẫu thuật sẽ có ít khả năng thành công hơn.
Từ sau ngày biết được bệnh tình của mình, Chu Sở Nguyệt thật sự suy sụp, cô không đi học mà mời gia sư đến tận nhà, lúc cảm thấy nhàm chán đều dính lấy Bùi Tư Nhuệ.
Suốt 2 tháng đó hắn luôn dùng hết sự kiên nhẫn của mình để chơi đùa cùng cô, cố gắng giúp cô vui vẻ, hắn sẽ kể vài chuyện vui ở trường cho cô nghe, sẽ dạy thêm cho cô, sẽ cùng cô nghe nhạc, xem phim. Nói chung là vô cùng quan tâm, vợ chồng Chu gia càng ngày càng vừa ý chàng rể này.
Cho đến một ngày Bùi Tư Nhuệ nói với cô rằng hắn đã tìm được người hiến mắt rồi, là họ hàng xa của cô, cô gái ấy tên là Chu Duyệt Phi, bạn học cùng lớp với hắn.
Nghe nói Chu Duyệt Phi tình nguyện hiến mắt khiến cho ba mẹ Chu hết sức vui vẻ, họ đề cập đến sẽ hỗ trợ gia đình Chu Duyệt Phi về kinh tế sau này.
Mọi chuyện suôn sẻ như thế, còn gì tốt đẹp hơn nữa?
Thế nhưng Bùi Tư Nhuệ lại giấu nhẹm đi điều kiện khác của Chu Duyệt Phi, đó là phải cùng cô ta hẹn hò một tháng. Không phải chỉ là diễn chơi, mà thật sự yêu đương, sẽ có tiếp xúc thân thể, vì họ đều đã lớn rồi, sắp 20 tuổi, yêu đương không chỉ là một cái nắm tay hay một nụ hôn.
Chu Duyệt Phi rất kiên quyết, Bùi Tư Nhuệ lúc đó toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Chu Sở Nguyệt, nên đã đồng ý.
…
Vào một ngày hẹn hò đẹp trời, bọn họ phát sinh quan hệ giường chiếu.
Bùi Tư Nhuệ là thiếu niên mới lớn, lần đầu tiên thưởng thức qua t ình d ụ c, lại được bạn gái hờ hết lòng dâng hiến và dụ dỗ, có lần một ắt có lần hai, bọn họ thường xuyên lén gặp, mà mỗi lần gặp đều không làm chuyện đơn thuần.
Kết quả hắn mê muội Chu Duyệt Phi quên lối về, tình cảm mà hắn dành cho Chu Sở Nguyệt bị đặt ra một hỏi lớn. Bởi vì Sở Nguyệt ngoan ngoãn, ôn nhu, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, cô lại là tiểu thư thanh cao, hồn nhiên, sẽ không lộ ra tư thái mê người, dụ hoặc được như Chu Duyệt Phi.
Cho nên trong thâm tâm Bùi Tư Nhuệ, khoảng cách giữa em gái nhỏ và người phụ nữ của hắn đã có ranh giới rõ ràng.
….
Bùi Tư Nhuệ lầm lỡ đã đánh mất trái tim mình, đến hạn phẫu thuật hiến mắt, hắn đau lòng nhìn người mình yêu vào nằm lên giường bệnh lạnh băng, trái tim như ch ết đi một nửa.
Sau khi ca phẫu thuật diễn ra thành công, ngày mà Sở Nguyệt gỡ băng gạc, có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, việc đầu tiên cô làm là tìm Bùi Tư Nhuệ, ôm chầm lấy hắn.
Lúc đó cô hoàn toàn không biết rằng anh trai trúc mã của mình đã thay đổi.
Tuy rằng tốt với cô nhưng ánh mắt hắn nhìn cô không còn như xưa.
Lúc rảnh rỗi hắn sẽ thường vuốt ve đuôi mắt của cô, hắn nói: “Đôi mắt của em thật đẹp.”