Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG - Chương 10+11

Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:14:44
Lượt xem: 47

10 + 11/ Gần 2 giờ sáng, ba mẹ Chu vào phòng nói nhỏ với nhau một lúc rồi mới đi ngủ.

Ba Chu thở dài.

- Gia cảnh của đứa bé kia quả thật rất hiển hách, tiểu Nguyệt nhà chúng ta trèo cao rồi.

Thấy rõ vẻ sầu muộn trên khuôn mặt chồng, mẹ Chu cũng căng thẳng theo, tuy nhiên bà ấy không thể nhìn nổi bầu không khí ngột ngạt này, bèn nói.

- Hừ, năm đó chúng ta nhận nuôi tiểu Nhuệ là xuất phát từ thiện ý, không chút tính toán. Bây giờ mới lòi ra xuất thân cao quý thì sao chứ? Bọn họ tính toán thì bọn họ là đồ nhỏ mọn. Hơn nữa, bảo bối nhà ta có gì không tốt, tôi thấy vẫn rất xứng với Tư Nhuệ nha.

- Bà không hiểu, mấy gia tộc hào môn đó… Ầy!! Nếu như bọn họ không nói lý lẽ thì e là con gái chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi.

Mẹ Chu siết chặt nắm tay.

….

Tuy nhiên, ba mẹ Chu ngàn tính vạn tính, có lẽ sẽ không ngờ tới trở ngại lớn nhất trong mối tình này vốn chẳng phải nhà họ Bùi, mà chính là đứa con rể tốt lành chính họ chọn lựa.

Bùi Tư Nhuệ do ba mẹ Chu dạy dỗ, tận mắt nhìn anh ta trưởng thành, vậy nhưng biết người biết mặt không biết lòng.

….

Trước khi về Thủ Đô, Bùi An Huy có đến Bùi gia một chuyến, dù sao thì công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, hắn cứ như vậy đưa em trai đi luôn thì không hay cho lắm.

Ai cũng có tâm sự trong lòng, mỗi mình Chu Sở Nguyệt hồn nhiên, tiếc nuối vì sắp tới không thể gặp Bùi Tư Nhuệ.

- Gần cuối năm rồi, thời tiết ở Thủ Đô nhất định rất lạnh, anh đã soạn đầy đủ quần áo ấm chưa? Mấy cái áo khoác dày hôm trước chúng ta đi siêu thị cùng nhau lựa mua, anh có nhớ mang theo không đó?

Bùi Tư Nhuệ cười mỉm, gật đầu:

- Ừm, anh đã chuẩn bị xong rồi, tiểu tổ tông, em hãy tự chăm sóc mình cho tốt, đừng mãi lải nhải về anh giống như bà cụ non vậy!

Anh ta nói rồi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên chóp mũi hồng hồng của Chu Sở Nguyệt.

Thật quái lạ, sáng giờ cô hắt xì rất nhiều lần, ra chút nước mũi, may là trong người không mệt mỏi gì, chắc sẽ không vô duyên vô cớ bị cảm đâu nhỉ?

Bùi An Huy nói vài lời khách sáo với ba mẹ Chu xong rồi, lúc ra ngoài vừa vặn ăn cơm chó của đôi tình nhân nhỏ, hôm nay Vân Thành cũng trở lạnh, Chu Sở Nguyệt bọc mình trong lớp áo bông khá dày, cô cao khoảng 1m6, lắc la lắc lư đáng yêu đến mức khiến người ta muốn trêu chọc, bế lên cao cao.

Đáng tiếc, hắn không có được loại đãi ngộ này.

Hắn giơ bàn tay mình lên xem, cười nhạt đi lướt qua em trai.

- Xong chưa vậy? Mau đi thôi.

Chu Sở Nguyệt lập tức dẩu miệng, thì thầm to nhỏ nói xấu người ta.

- Anh trai của anh cũng thật là…

Giả bộ ngầu gì chứ?

Lần trước, khi chưa gặp qua Bùi Tư Nhuệ còn là dáng vẻ lưu manh muốn ch ết được!

- Được rồi, bé ngoan, anh đi nha!

Bùi Tư Nhuệ bất đắc dĩ xoa đầu cô, thuận tiện giúp cô chỉnh lại mấy cọng tóc ngố hơi vểnh lên.

…….

Tối đó, Chu Sở Nguyệt nhìn món ăn đa dạng trên bàn mà miệng không có khẩu vị gì hết. Bùi Tư Nhuệ mới đi có nửa ngày, cô đã cảm thấy vô cùng vắng vẻ.

Mẹ chủ động lên tiếng trêu chọc cô.

- Sao thế kia? Hôm nay thím Trương nấu ăn không vừa miệng hả bé con?

- Mẹ nói xem bây giờ anh ấy đang làm gì?... Đồ ăn vẫn rất ngon, chỉ là con hơi lo cho anh thôi.

Ba Chu lắc đầu.

- Từ thái độ của anh trai thằng bé, có thể nhìn ra nhà bên kia cũng rất coi trọng đứa con trai bị thất lạc này. Con không việc gì phải mất ăn mất ngủ, nói không chừng tự khiến cho cơ thể gầy quắt lại, làn da không còn mịn màng nữa, tiểu Nhuệ ở Thủ Đô quen biết những vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp ngời ngời, liền quên mất con…

- Suy nghĩ của anh thật là… xấu xa.

Mẹ Chu vốn dĩ muốn nói là “cặn bã”, “tra nam”, hoặc “đ ểu cáng”, tuy nhiên ở trước mặt con gái, bà chỉ liếc xéo chồng và lựa chọn từ ngữ có tính s át thương thấp nhất.

Quả nhiên phép k hích tướng này của ba Chu có hiệu quả, Chu Sở Nguyệt sợ tái mặt, vội vàng lùa cơm vào miệng.

- A! Sao ó hể… 

(Sao có thể?)

Cô lúng ba lúng búng phản bác.

Mẹ Chu thấy thế thì tươi cười, chân dưới gầm bàn lại không nhịn được lén đạp cho chồng một cái.

Có lời kia của ba Chu, Chu Sở Nguyệt không những không ủ rũ như hoa héo nữa mà mỗi ngày đều dành nhiều thời gian quan tâm đến vẻ ngoài của mình hơn.

Cô mới không sợ bạn trai ra ngoài thấy “của lạ” liền sáng mắt! Mà nghĩ rằng tốt xấu gì mình vẫn nên chú ý một chút, trang điểm cho bản thân xinh xắn rạng ngời, để lỡ có một ngày nào đó, Bùi Tư Nhuệ bất thình lình xuất hiện muốn đón cô đi ra mắt ba mẹ chồng, vậy… quả thật là khiến người ta vừa nghĩ đến đã ngượng ngùng, còn không kiềm được phấn khích!!

………….

Mà trong khoảng thời gian này, ở nhà họ Bùi, mọi người từ ông chủ đến người làm, già trẻ lớn bé đều tất bật chuẩn bị chào đón Bùi Tư Nhuệ.

Thái độ nồng nhiệt của ba mẹ Bùi đã vượt ngoài mong đợi.

Vị phu nhân lãnh đạm, cao ngạo, suốt ngày nhốt mình ở trong phòng chép kinh niệm phật trong ký ức của Bùi An Huy, vậy mà cũng có thể ăn mặc trang phục sáng sủa như thế, nở nụ cười ấm áp, dịu dàng đến thế, bà ta vui mừng khôn siết, hết ôm lại sờ mặt Bùi Tư Nhuệ, gọi “con yêu”, “con trai ngoan”.

Còn ba Bùi, người luôn nghiêm nghị đến khắt khe với con cái cũng vì Bùi Tư Nhuệ mà nở nụ cười hài lòng, ông đến khoác vai anh ta, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, vì trước đó đã biết quá trình trưởng thành của anh ta, cùng với những thành tích học tập mà anh ta đạt được, ông không giấu nổi sự hài lòng qua ánh mắt.

Nhất thời ông ấy đã nói ra câu mà Bùi An Huy chờ đợi suốt mấy chục năm.

- Không hổ là con cháu Bùi gia ta, dù ở đâu vẫn bản lĩnh toả sáng!

Nhìn thái độ kia, giống như chỉ hận không thể lập tức viết di chúc, để lại công ty cho Bùi Tư Nhuệ tiếp quản.

Phải biết ngày trước Bùi An Huy vẫn luôn đứng đầu lớp, lên đại học với danh hiệu thủ khoa mà cũng chỉ đổi được hai chữ “không tồi!”!!

Sau đó… đến khi hắn ra trường, đi làm đạt được thành tựu gì cũng chỉ là những lời bới lông tìm vết.

Bùi An Huy cười khẩy, sắc mặt sa sầm thấy rõ, khiến quản gia giỏi đối nhân xử thế không nhìn nổi, nhắc nhở.

- Cậu cả, ông bà chủ đang rất vui, dẫu có buồn phiền gì ở bên ngoài cũng không nên mang về nhà như vậy. Hôm nay có nho mẫu đơn mà cậu từng khen ngợi, để tôi sai người mang lên phòng cho cậu chủ nhé?

- Ừm.

Hắn rũ mắt quay lưng đi thẳng.

Giờ thì hắn đã hiểu được tại sao có một số người điên cuồng đến vậy, chỉ để đổi lấy cái nhìn khác từ vị trưởng bối nghiêm khắc nhất.

Hắn đã từng khinh thường hành vi đó, vậy mà chính hắn cũng bất giác muốn biến mình trở nên tài giỏi, hoàn mỹ trong mắt ba mẹ. Không hẳn là hiếu thảo đến mức cảm động trời đất, mà đơn giản chỉ vì hắn muốn nhìn thấy sự ngỡ ngàng, tiếc nuối trong mắt họ mà thôi.

Hắn muốn họ phải hối hận vì không xem trọng mình, bỏ bê mình rất nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-den-dau-long/chuong-1011.html.]

Cho đến khoảnh khắc này, hắn nghĩ kỹ lại… nỗ lực chính minh cái gì vậy chứ?

Nó có thực sự quan trọng không?

….

Tối đó, trên bàn ăn, hắn cố tình khen ngợi nhà họ Chu và Chu Sở Nguyệt.

Hắn phát hiện đứa em trai ngu ngốc của mình lại do dự rồi, rõ ràng đã bắt cá hai tay rất lâu, khiến hắn mất nhiều thời gian để mắt đến Vân Thành như vậy. Lỡ bây giờ nó đổi ý, lại muốn làm người tốt gì đó, lãng tử quay đầu, chắc hắn tức hộc m áu mất!

Quả nhiên, hắn thấy được vẻ không hài lòng thoáng qua trên mặt Bùi Tư Nhuệ.

- Thực ra…

Ba Bùi khựng đũa, mẹ Bùi nhìn về phía con trai nhỏ, chờ anh ta nói chuyện.

- Con sống ở Chu gia cũng không tốt như những gì người ngoài bàn tán.

- ???

Ba Bùi bắt đầu nhíu mày không vui.

- Sao? Bọn họ khiến cho chịu uỷ khuất gì?

Nếu là thực sự là người tốt tâm thiện đối đãi với con trai ông ta, thì ông ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào đề bạt để Chu gia một bước lên trời!

Bằng không… sẽ phải gánh lấy hậu quả khi dám bắt nạt người nhà họ Bùi!

Bùi An Huy nhếch môi, tuy rằng vẫn chăm chú gắp thức ăn, nhưng khoé mắt đã có ý cười xảo trá.

Quản gia:

- …!!

Tuy biết cậu chủ bất mãn với sự thiên vị của ông bà chủ, nhưng cũng không nên biểu hiện lộ liễu như vậy chứ?

Quản gia quay đi chỗ khác giả vờ ho khan.

…..

- Cũng… cũng tốt, chẳng qua không như đồn đãi quá lên thôi. Bọn họ nhận nuôi con vì chút lòng thương hại, và……. con gái bảo bối tuỳ hứng nhà họ nhìn trúng con, muốn con ở bên cạnh bầu bạn, làm trò tiêu khiển cho cô ấy.

Anh ta hơi ngập ngừng, song đây là cảm nhận chân chính của anh ta.

Ba Bùi tinh ý, sao không nghe ra được ý tứ nói giảm nói tránh, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.

Mẹ Bùi siết chặt khăn lau, quan tâm hỏi thêm.

Cố Diệp Phi

- Ý của con là những năm qua con luôn phải lấy lòng con bé đó, nhìn sắc mặt nó mà sống? Thật quá đáng! Thế mà bọn họ còn dám rêu rao khắp nơi là coi con như con ruột, thậm chí để con thừa kế tài sản nhà họ! Hừ!

Bùi An Huy thong thả nâng ly nước ép hoa quả lên uống một ngụm.

- Ya~ Người ta có câu khác m áu tanh lòng, quả nhiên trên trời không rơi xuống bánh có nhân mà.

Ba mẹ Bùi lần đầu tiên dùng ánh mắt tán thành nhìn hắn.

Lại nghe thấy hắn nói.

- Nhưng dẫu sao công ơn dưỡng dục rành rành ra đó, tiểu Nhuệ có thiệt thòi gì thì vẫn nên xem như chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi thôi. Mọi người tuyệt đối đừng nghĩ gì đến việc trả thù nhà người ta nha.

Bùi Tư Nhuệ chột dạ cúi đầu.

Trong đời anh ta, có hai lần khó khăn nhất trong việc phải đắn đo lựa chọn.

Một lần là chuyện hiến mắt cho Chu Sở Nguyệt, lần thứ hai chính là tình huống hiện tại. Nếu anh ta cứ để mặc cho ba mẹ mình hiểu lầm về quan hệ giữa mình với Chu Sở Nguyệt, e rằng sau này sẽ khó tranh thủ được gì đó cho Chu Duyệt Phi.

Cho nên dù không đành lòng đến mức nào, anh ta cũng phải nghiêng về phía người anh ta thật lòng yêu thích hơn một chút.

Anh ta từng hứa với Chu Duyệt Phi, sau này chỉ cần có cơ hội, sẽ lập tức công khai cô ta, để cô ta đường đường chính chính đứng cạnh mình.

Anh ta hít sâu một hơi, nói.

- ......

_________

Ngày thứ ba không thể gặp Bùi Tư Nhuệ, Chu Sở Nguyệt quyết định đặt vé chuẩn bị đến thăm anh ta, cho anh ta một bất ngờ.

Đáng tiếc, Bùi Tư Nhuệ đã áy náy nhắn cho cô một tin.

[Ba mẹ anh cảm thấy ở độ tuổi này của anh không thích hợp yêu đương và lập gia đình. Thậm chí họ đã sắp xếp kế hoạch sau tốt nghiệp cho anh ở công ty.]

[Quan hệ của chúng ta, tạm thời em đừng kể cho ai khác biết.]

[Đành uất ức cho em rồi. Nhưng em thấy đấy, đây là cơ hội hiếm ai dễ dàng có được, anh muốn chú tâm vào sự nghiệp...]

Càng đọc cô càng rưng rưng không thể chịu nổi, liền call video cho anh ta.

- Anh!

Bùi Tư Nhuệ áy náy nhìn cô.

- Thực ra từ trước tới giờ anh vẫn luôn tự ti, cho rằng mình không xứng đáng với em. Mọi người ở trước mặt chúng ta chúc phúc đủ điều, kỳ thực sau lưng đều nói anh bám váy đàn bà. Anh đã nghe những lời đó quá đủ rồi. 

Cô tức giận chất vấn.

- Là ai độc mồm độc miệng như vậy?? Anh, sao anh không nói cho em biết sớm hơn.

- Anh không muốn thấy em khó xử, dù sao đó cũng là họ hàng của em. 

- Vậy... Chúng ta chia tay ư?

- Tạm thời anh phải dành nhiều thời gian hơn cho công ty, thỉnh thoảng vẫn sẽ bay về Vân Thành để hoàn thành tốt nghiệp đại học, và thăm em. Chỉ là anh không muốn để những người không hiểu chuyện ở đây biết về chuyện trước kia giữa chúng ta. Em sẽ hiểu cho anh mà, phải không?

Chu Sở Nguyệt bất lực gật đầu, cách màn hình cô thấy anh ta vươn tay về phía cô, chạm vào vị trí khoé mắt cô như muốn giúp cô lau nước mắt.

Giọng nói anh ta trở nên đặc biệt dịu dàng như đang dỗ cô.

- Bé ngoan, đừng hở chút lại khóc như vậy, đôi mắt này rất quan trọng với em không phải sao?

- ....

- À, anh dự định đón chị họ em lên Thủ Đô để khám mắt, ba mẹ cô ấy đi theo chăm sóc, em giúp họ tìm người thu dọn đồ đạc nhé.

- Được, em biết rồi.

- Cảm ơn em.

- Chúng ta mà còn cần nói mấy lời khách sáo này sao?

Bùi Tư Nhuệ chỉ cười mà không đáp, mãi đến sau này, khi cô thấy hắn thân mật ôm ấp Chu Duyệt Phi mới hiểu nổi những hành động nhỏ này của hắn ngầm ám chỉ điều gì.

- ...

_______________

 

Loading...