Yên Hỏa Vĩnh Ninh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:15:29
Lượt xem: 58
4.
Không nghĩ tới, vừa mới dừng lại ta liền đập phải một nam nử thân thể hư nhược. Hắn ta ôm n.g.ự.c đau khổ ho khan.
Ta vội vàng đỡ hắn ta, thuận tiện giúp hắn ta xem mạch. Không xem không biết, mỹ nam này nếu không được điều trị tốt sợ là không sống được bao lâu.
Ta thăm dò trưng cầu ý kiến: "Trước đây công tử trúng độc, chất độc còn sót lại chưa được đào thải hết nên thân thể ngày càng suy yếu."
Mỹ nam này nghe ta nói như thế hai mắt hắn tỏa sáng: "Đúng vậy, không biết cô nương có biện pháp chữa trị không?"
"Có rất nhiều, chỉ là có chút phiền phức."
Thị vệ thân cận của mỹ nam này tức giận: "Bệnh công tử nhà ta chưa từng có ai nói có thể chữa khỏi, ngươi đây là muốn lừa tiền sao?"
Ta nghe xong lời này liền muốn nói: "Tiểu thị vệ như người biết gì mà nói... Ta nói có thể trị là có thể trị, hơn nữa từ trước đến nay ta chữa bệnh là vì cứu người không phải vì tiền."
Mỹ nam kia vội vàng bảo tiểu thị vệ xin lỗi ta, ta thản nhiên nói: "Không cần, chờ lúc ta chữa khỏi cho người, hắn muốn xin lỗi cũng không muộn."
Thế là, ta liền sống ở nhà mỹ nam này.
Hóa ra vị mỹ nam này là vương gia đương triều, đệ đệ duy nhất của hoàng đế. Ta thầm suy nghĩ lần này ôm được bắt đùi lớn rồi.
Thật ra, bệnh của mỹ nam này rất dễ giải, chỉ cần sâm tinh có thể cống hiện một chút tóc hắn là được, ta âm thầm hối hận lúc ấy sao không muốn nhiều hơn chút hoặc là giữ lại cho mình một chút.
Cho nên, ta hối hận đã bỏ hắn lại nên chỉ có thể cầu nguyên sâm tinh có thể nhanh chóng tìm ta.
5.
Tối hôm đó, ta lăn lội mãi không ngủ được bởi vì ta đang suy nghĩ đến cùng sâm tinh là người như thế nào mà hắn lại muốn làm tướng công của ta.
Nói thật, ta cũng không chán ghét sâm tinh bởi vì hắn rất đẹp trai, màu da như ngọc, tóc dài như mực, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thẳng tắp.
Đặc biệt lần trước gặp lại hắn mặc một bộ y phục xanh nhạt thêu hoa văn màu bạc, giống như trích tiên vậy, không giống yêu quái chút nào.
Khi ta chợt nảy ra ý này thì đập chán mình, sao ta lại sinh tình cảm với một củ sâm tinh chứ?
Hắn là yêu quái nếu ta với hắn sinh con thì không biết thành quái vật gì đâu? Chẳng lẽ là sâm tinh à?
Nghĩ đi nghĩ lại ta mệt mỏi, đang lúc mơ mơ màng màng, cảm giác trền giường mình có một chiếc chăn ấm áp, ta liền co người lại về phía đó.
Cho đến bình minh, ta mới phát hiện thế mà sâm tinh nằm trên giường ta, còn ngủ say như chết.
Ta lập tức kiểm tra y phục của mình, xác nhận không thất thân ta mới đạp hắn một cước xuống giường.
Sâm tinh ủy khuất nhìn ta: "Nương tử, sao nàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy? Tối hôm qua nàng còn chui vào lòng ta thế mà sáng sớm hôm sau đã trở mặt không quen sao?"
"Ai là nương tử của ngươi? Lúc ngươi ngủ với ta sao không suy nghĩ ta còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, ngươi hủy trong sạch của ta còn nói ta trở mặt không quen biết."
"Nàng là nương tử ta, chúng ta ngủ cùng giường tất nhiên là không có vấn đề gì."
"Lúc nào mà ta thành vợ người chứ? Chúng ta còn chưa thành thân."
"Hóa ra nương tử trách ta chưa có thành thân với nàng. Nương tử yên tâm, ta đã nói rõ chuyện chúng ta với sư phụ nàng, đồng thời đã tặng sính lễ cho nàng, sư phụ nàng cũng đã đồng ý lần này nàng đi du ngoạn về sẽ tổ chức đám cưới cho chúng ta."
Ta kiếp sợ: "Sao ngươi lại nói cho sư phụ? Sư phụ của ta đồng ý?"
"Đúng vậy, sư phụ nói, bà ấy rất hài lòng với ta, hi vọng hai chúng ta sẽ sớm ngày thành thân, về sau sư phụ của nàng cũng là sư phụ của ta."
Sư phụ của ta đúng là cái gì cũng không làm được, đứng đầu là bán đồ đệ.
Dột nhiên ta nghĩ tới việc tóc hắn có thể chữa bệnh cho vương gia, thế là ta cố gặng cười: "Ngươi có thể cho ta một chút tóc của ngươi không?"
"Lần này nàng muốn tóc ta làm gì?"
"Ta chữa bệnh cho vương gia trong phủ"
"Nếu ta nói ta không muốn thì sao?"
"Vì sao ngươi không muốn?"
Sâm tinh chân thành nói: "Bởi vì ta không muốn nàng có quan hệ gì với hắn, hắn không phải người tốt."
Ta nghi ngờ không hiểu: "Làm sao ngươi biết hắn không phải người tốt?"
"Lúc ta tới đây nghe được, hắn nói người là đại phu Vĩnh Yên đường. Nếu có thể để hắn sử dụng nhất định sẽ thu phục được tâm dân,, cho nên hắn muốn nàng dốc sức cho hắn."
Ta không thể tin được những lời sâm tinh nói nhưng ta cũng tin hắn sẽ không nói dối.
Cho nên ta vẫn dự định cứu vương gia, làm tròn bổn phận thầy thuốc nhưng ta sẽ không dốc sức cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yen-hoa-vinh-ninh/chuong-2.html.]
Cho nên ta cố gắng khuyên bảo, sâm tinh mới đồng ý cho ta vài cọng tóc. Nhưng hắn có yêu cầu, hy vọng ta cho hắn một cái tên, không muốn ta luôn gọi hắn là sâm tinh, sâm tinh.
Ta trái lo phải nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ được một cái tên phù hợp với hắn: Nhân Tham Tinh - Chiếu sáng xung quang, phúc phận muôn đời, không chỉ tả vẻ ngoài ưa nhìn của hắn mà còn thể hiện công dụng của nhân sâm.
Hắn rất thích cái tên này, thế là ta thừa cơ yêu cầu hắn, chính mình trốn đi, không nên bị người khác phát hiện.
Hướng Dương Ngược Nắng
Hắn không hiểu: "Tại sao ta phải trốn?"
"Ngươi, tên ngu ngốc này, bởi vì ta sợ vương gia có mưu kế khác. Người trốn kỹ, nhỡ đâu hắn muốn tổn thương ta, ngươi ở trong tối bảo vệ ta."
Hắn liên tục gật đầu: "Được, nương tử, nàng yên tâm. Ta nhất định ở trong tối bảo vệ tốt nàng."
6.
Có tóc của sâm tinh, rất nhanh ta đã chưa khỏi cho vương giá. Hắn ta cảm ơn ta, đưa ra thỉnh cầu hi vọng ta sẽ dốc phúc cho vương phủ, ta uyển chuyển từ chối hắn ta, cũng nói cho hắn ta biết mai ta muốn tiếp tục đi du ngoạn.
Vương gia thoải mái trả lời: "Ngươi đã không muốn dốc sức cho ta vạy thì đêm nay chúng ta mở tiếc, sáng sớm mai ngươi đi."
Ta cũng vui vẻ đồng ý: "Cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ vương gia."
Trong yến tiệc, vương gia cảm tạ ta vì trị hết bệnh cho hắn ta, cùng nâng chén chúc mừng với ta. Ta từ chối không được, đành một hơi cạn sạch.
Sau đó, tiểu thị vệ cũng bưng chén rượu đến nhận lỗi với ta. Vì vậy ta uống hai chén rượu.
Không lâu sau, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể nóng bừng nên ta nói với vương gia, mình không thắng được tửu lượng muốn lui xuống.
Vương gia lo lắng cho ta, sai thị nữ đưa ta về phòng.
Trên đường ta cũng không chú ý, chờ đến khi ta ở giữa phòng mới phát hiện đây không phải phòng ta.
Đang muốn ra ngoài thì vương gia xuất hiện ở cửa: "Nếu đã tới thì nên nghỉ ngơi sớm."
Ta khủng hoảng không thôi: "Vương gia, ta đi nhầm phòng, ta lui xuống trước." Ta vừa định đi về phía cửa thì cánh tay bị nắm chặt.
Ta cảm giác không ổn, thân thể ta nóng bừng, đây chính là bị bỏ thuốc, cũng trách ta không phòng bị.
Ta cố gắng tránh thoát, lại bị vương giá kéo đến bên cạnh giường, ta cố gắng duy trì sự tỉnh táo, ta hỏi hắn tại sao làm như vậy.
Hắn không chút kiêng kị: "Nếu như ngươi có thể dốc sức cho ta, tất nhiên ta sẽ không làm như thế. Nhưng ngươi lại muốn đi, vậy thì ta chỉ có thể giữ ngươi lại. Ngươi ở đây trải qua một đêm xuân, nếu ngươi không quan hệ thì ngươi chắc chắn sẽ chết."
Nói xong hắn ta liền muốn xé y phục của ta, ta liều mạng ngăn cản, cảm giác lúc ta còn còn sức thì đột nhiên tên vương gia lăn ra ngã cạnh ta, là sâm tinh.
Hắn dùng chăn bông che cho ta, ôm ta, ta vừa khóc vừa dán lên người hắn.
Ta có thể cảm nhận được thân thể ta đã chiến thắng lý trí, ta cảm thấy rất mắc cỡ nhưng thật sự ta rất khó chịu.
Sâm tinh thấy ta như vậy tất nhiên cũng hiểu, hắn ôm ta rời đi, rời khỏi Vương phủ, đến một tiểu viện nhỏ.
Lúc này, ta đã hoàn toàn mất lý trí, thứ ta nhớ duy nhất chính là ta được thả ra, là sâm tinh cứu ta.
7.
Ta cám giác mình không thể đối mặt với sâm tinh, cho nên muốn lặng lẽ chạy trốn.
Không nghĩ tới bị tóm gọn, vẻ mặt sâm tinh thất vọng: "Nàng với ta đã là vợ chồng, ngươi còn cần rời khỏi ra sao? Mặc dù tối hôm qua không phải nàng tự nguyện nhưng dù sao cũng đã trở thành sự thật."
Ta cảm thấy hình như hắn còn chịu oan ức lớn hơn tôi. Ta chỉ có thể trắng bệch giải thích: "Không có, ta không rời đi, ta chỉ muốn ra ngoài rèn luyện một chút."
Nghe ta nói xong, lúc này sâm tinh mới lộ ra nụ cười.
Nhưng mà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đầu sỏ gây ra chuyện này.
Cho nên ta nhân lúc hắn ta không để ý, thêm độc vương gia đã từng trúng vào thức ăn của hắn ta. Nếu ta đã từng cứu hắn ta, hắn ta không cảm kích vậy ta chỉ có thể biến hắn ta về như cũ
Sau đó, ta với sâm tinh tiếp tục đi du ngoạn.
Dọc con đường này, hắn chăm sóc ta rất tốt, ta cũng chậm rãi tiếp nhận hắn, chờ đến lúc ta quay về Vĩnh Yên đường, ta mới phát hiện ta mang thai.
Vậy nên ta càng lo lắng ta sẽ sinh ra một yêu tinh, nhân sâm tinh an ủi ta, nhất định là một yêu quái sinh đẹp. Lời này ta rất tin tưởng, dù sau nhân sâm tinh đẹp như vậy, đương nhiên ta cũng không xấu cho nên hài tử của chúng ta là sao có thể xấu được.
Rất nhanh đã đến lúc ta sinh, sư phụ đỡ đẻ cho ta. Sau khi sinh hài tử ta liếc nhìn, là một bé trai, cũng là người bình thưởng, ta mới an tâm ngủ thiếp đi.
Về sau ba người chúng ta sống cuộc sống hạnh phúc ở Vĩnh Yên đường, hầu bên cạnh sư phụ, khiến bà ấy cảm nhận được hạnh phúc khi có con cháu ở bên
Có một lần ta hỏi sâm tinh: "Ta là người, phải trải qua sinh lão bệnh tử, nhưng chàng là yêu quái. Nếu như ta c.h.ế.t đi, chàng sẽ cưới người khác không?"
Nhân sâm tinh nâng mặt ta, nhìn ta, nghiêm túc cam đoan: "Ta sẽ không để nàng chết, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau. Nếu như nàng chết, ta cũng sẽ sống một mình."
Ta ôm chặt hắn, nghĩ thầm lúc đó đào hắn lên là đúng rồi, lần này đúng là kiếm được món hời.
-Hoàn-