Xuyên vào tiểu thuyết ngược luyến, tôi là mẹ nữ chính - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-08 14:45:59
Lượt xem: 935
10.
Lại một lần nữa, tôi xuất hiện trong khung cảnh quen thuộc.
Trong văn phòng, Tề Vi im lặng đứng ở góc phòng. Đối diện cô bé, là ba người vênh váo tự đắc, như thể đang thẩm vấn phạm nhân.
Tôi bước vào, mặc kệ trong phòng còn có giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh, chỉ vào mũi Hoàng Cẩn Dao: "Tôi đã nói rồi, nếu cô còn bắt nạt Tề Vi, tôi nhất định sẽ cho cô một trận ra trò!"
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi.
Hoàng Cẩn Dao ngẩng đầu lên, một tay còn đang giữ mũi đang chảy máu, ấp úng: "Ai bắt nạt ai chứ..."
Tôi nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Cẩn Dao cũng sững người, sau đó quay sang nhìn Tề Vi. Tuy trên người cô bé dính đầy bụi bặm, nhưng có vẻ như không bị thương.
Tôi có chút kinh ngạc hỏi Tề Vi: "Con đánh à?"
Tề Vi lắc đầu: "Cô ta tự đ.â.m vào đấy."
Hoàng Cẩn Dao nghe vậy, vừa bịt mũi vừa tức giận nói: "Nếu không phải cô gây chuyện, tôi có thể đ.â.m vào bàn học không?!"
Tề Vi cũng không để ý đến cô ta, nhìn tôi, giải thích: "Bọn họ muốn mượn tiền tôi, tôi không đồng ý. Bọn họ xô đẩy tôi, tôi tự vệ chính đáng."
Tôi nhướng mày: "Mấy đánh mấy?"
Tề Vi: "Một đánh năm."
Tôi: "Bị thương không?"
Tề Vi: "Không ạ."
Tốt lắm, đứa trẻ này có thể dạy bảo được.
Trái tim người mẹ già này cảm thấy vô cùng an ủi, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, hài lòng gật gật đầu.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi với vẻ mặt âm trầm: "Mẹ Tề Vi... Tề Vi đánh bạn học bị thương, cô không mắng con bé sao?"
Tôi hoàn hồn, ho khan hai tiếng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Tề Vi, con sai chưa?"
Tề Vi ngơ ngác nhìn tôi, không biết nên trả lời thế nào.
Anan
Tôi nháy mắt ra hiệu cho cô bé, ý bảo cô bé tiếp lời.
Tề Vi khó hiểu: "Con sai ạ?"
Tôi gật đầu, tiếp tục hỏi: "Sai ở đâu?"
Lần này Tề Vi thật sự không hiểu gì cả.
Tôi quay mặt về phía giáo viên chủ nhiệm, Hoàng Cẩn Dao và mẹ của Hoàng Cẩn Dao, chậm rãi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-nguoc-luyen-toi-la-me-nu-chinh/chuong-5.html.]
"Thứ nhất, con nên lấy lễ đối đãi trước rồi mới dùng binh. Gặp phải chuyện bạn học ép mượn tiền, con nên báo cáo cho giáo viên chủ nhiệm biết trước, những chuyện xảy ra sau đó mới là hợp tình hợp lý. Hiểu chưa?"
Mặt Tề Vi bỗng nhiên sáng lên, gật đầu lia lịa.
"Thứ hai, con chưa nắm vững được kỹ thuật. Bạn bè xô đẩy nhau, sao có thể để người ta đ.â.m vào bàn học được? Bàn học là đồ chết, đầu óc con người cũng là đồ c.h.ế.t sao?"
Câu này của tôi rõ ràng là mỉa mai. Nhưng Hoàng Cẩn Dao và mẹ cô ta, nhất thời cũng không biết phải phản bác tôi thế nào.
Tôi thản nhiên nói tiếp: "Thứ ba, lần trước Hoàng Cẩn Dao tìm người đánh con ở ngoài trường, chúng ta còn đến đồn cảnh sát, còn có video làm bằng chứng. Lần này con nên rút kinh nghiệm, quay video lại, tìm vài người làm chứng, tránh việc đôi co không hồi kết."
Tôi nói xong ba điều, mặt mũi giáo viên chủ nhiệm, Hoàng Cẩn Dao và mẹ của Hoàng Cẩn Dao đều vô cùng khó coi.
Tôi mỉm cười, nhìn ba người họ: "Mọi người thấy chuyện hôm nay, chúng ta có nên nhanh chóng đến đồn cảnh sát một chuyến không? Chậm thêm chút nữa, m.á.u mũi của Hoàng Cẩn Dao sẽ khô mất."
Ba người thấy tôi không trách mắng Tề Vi, ngược lại còn muốn làm lớn chuyện, đành phải khuyên can tôi, lần lượt nói: "Thật ra cũng không cần, chỉ là bạn bè đùa giỡn nhau thôi."
Tôi thuận nước đẩy thuyền, vỗ tay nói: "Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy mà."
11.
Nói chung là, ngẩng cao đầu hả hê!
Nữ chính của tôi đã vùng lên rồi!
Tôi cảm thấy bây giờ tôi đứng trong văn phòng, khí chất ngời ngời.
Đúng lúc tôi đang lâng lâng, giáo viên chủ nhiệm đã gọi tôi tỉnh lại.
"Mẹ Tề Vi, hôm nay gọi cô đến, thực ra còn có việc khác."
Khóe miệng tôi không hạ xuống được, cười đáp: "Thầy cứ nói."
Giáo viên chủ nhiệm thấy vẻ mặt của tôi, quay đầu lén lút trợn trắng mắt, sau đó lấy ra mấy tờ bài kiểm tra.
"Kết quả học tập của Tề Vi vốn đã không tốt, nửa năm gần đây lại càng tụt dốc không phanh. Thật không dám giấu giếm, tôi rất khó tưởng tượng, con bé còn có thể tụt lùi đến mức nào nữa..."
Tôi cầm bài kiểm tra tháng của Tề Vi lên xem đi xem lại.
Điểm Toán Lý Hóa đều là một chữ số...
Nếu không nhìn thấy vẻ mặt u ám của giáo viên chủ nhiệm, tôi có thể sẽ tưởng bài kiểm tra này chấm điểm 10.
Trong nháy mắt, tâm trạng tôi từ trên trời rơi xuống đất.
Chỉ có tính cách Tề Vi trở nên hoạt bát thôi thì chưa đủ. Chúng tôi cũng không có doanh nghiệp gia đình để cô bé thừa kế, cô bé phải tự nuôi sống bản thân.
Chuyện này cũng tại tôi. Trước đây lúc đọc sách, tôi không chú ý đến vấn đề này.
Nữ chính bị bắt nạt hồi cấp hai cấp ba, sau đó được nam chính giải cứu, nhà nam chính khá giả. Nữ chính tuy bị ngược, nhưng hình như không có nỗi khổ phải kiếm tiền.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi. Chúng ta đã chuyển sang tiểu thuyết sảng văn, Tề Vi cũng phải nếm trải chút khổ sở của người đi làm.
Không được, tôi phải nói chuyện rõ ràng với cô bé.