Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Cẩu Huyết - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-15 12:19:59
Lượt xem: 816

Ông ta ngồi xổm xuống đỡ tôi, bàn tay như gọng kìm sắt, cố kéo tôi dậy khỏi mặt đất.

Nhưng tôi vẫn nằm im bất động.

Ông ta vừa lo lắng an ủi, vừa ghé sát người lại hỏi tôi bằng giọng lạnh lùng: "Rốt cuộc con muốn gì?"

Tôi ngẩng đầu lên, nhe hàm răng trắng bóng ra cười với ông ta: "Bố, Mạnh Tuyết đang ở nhà, con sợ hai người lại muốn g.i.ế.c con vì chị ta, con sợ lắm, con không về đâu."

Lực siết ở cánh tay tôi càng lúc càng mạnh. 

Mạnh Chính Đình hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, sau đó trưng ra vẻ mặt của một người cha nhân từ: "A Tuyết không phải đứa trẻ hư, sao con cứ luôn hiểu lầm nó thế? Mà thôi, nếu con thực sự không muốn gặp nó, ba sẽ bảo nó chuyển ra ngoài, A Tuyết sẽ hiểu cho con."

Ông ta đang cố gắng dẫn dắt giới truyền thông, khiến họ nghĩ rằng tất cả chỉ là do tôi suy diễn lung tung.

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

Đôi khi, sự im lặng đúng lúc lại càng khiến người ngoài cuộc thêm phần tò mò.

 

Cứ như vậy, tôi trở về nhà họ Mạnh.

Nữ chính sau khi bị đuổi khỏi nhà một năm trước, khi trở về đã chỉ còn là một bức ảnh đen trắng lạnh lẽo.

Vì muốn được về nhà, cô ấy đã ra sức lấy lòng bố mẹ và anh trai của Mạnh Tuyết, thậm chí còn khóc lóc van xin Mạnh Tuyết.

Mạnh Tuyết mỉm cười nói với cô ấy rằng tối nay hãy về nhà ăn cơm, nữ chính ngây thơ tin là thật, rối rít cảm ơn cô ta rồi rời đi.

Nhưng đến tối, khi cô ấy quay lại thì mới phát hiện ra cả nhà họ Mạnh đã đi xem bộ phim mới của Mạnh Tuyết ở rạp chiếu phim.

Cô ấy đi đến trước cổng nhà họ Mạnh, bị bảo vệ mới đến nhầm là kẻ trộm, đánh cho một trận rồi đuổi đi.

Ngôi nhà mà cô ấy đã dành quá nhiều kỳ vọng, rốt cuộc vẫn không mở cửa chào đón cô ấy lúc cô ấy còn sống.

Nhưng tôi thì khác, tôi được chào đón trở về.

Thậm chí trước khi tôi về, Mạnh Tuyết đã bị đuổi đi một cách nhục nhã.

Có thể thấy rằng trên thế giới này, đối với những kẻ m.á.u lạnh vô tình, lấy lòng là hoàn toàn vô ích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-vao-tieu-thuyet-cau-huyet/chuong-3.html.]

Chỉ có nắm chắc điểm yếu của họ, bạn mới có thể nắm giữ quyền lên tiếng.

Mãi cho đến khi tôi bước vào trong nhà, ánh đèn flash bên ngoài vẫn chưa ngừng lóe sáng.

Lúc này đây, Mạnh Chính Đình trước mắt tôi đã hoàn toàn rũ bỏ lớp mặt nạ giả tạo.

Ông ta vừa trải qua nỗi đau mất con, từ bệnh viện trở về lại phải tất bật xử lý công việc của Mạnh thị, mọi hành động trước đó chẳng qua chỉ là đang cố gắng gồng mình mà thôi.

"Nói đi, rốt cuộc con đang giở trò gì vậy?" Mạnh Chính Đình nhìn tôi với vẻ mệt mỏi.

Trước đây, trong ngôi nhà này, tôi chẳng khác gì không khí trong mắt ông ta.

Dù sao ông ta cũng đã có Mạnh Kiệt làm người thừa kế, Mạnh Tuyết lại biết cách lấy lòng, sống c.h.ế.t của tôi ông ta nào có quan tâm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi ở lại hay bị đuổi đi, đối với ông ta mà nói đều chẳng có gì khác biệt.

Trong truyện, phải đến khi tôi chết, Mạnh Tuyết - đứa con gái được ông ta nâng niu chiều chuộng bấy lâu - đ.â.m cho ông ta một nhát chí mạng, ông ta mới nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi.

Đặc biệt là khi về già sống trong cô độc, ông ta vô tình phát hiện ra cuốn nhật ký mà tôi viết trước đây, từ đó mới bắt đầu nhung nhớ, hối hận về những gì đã làm với tôi.

Nhưng hiện tại, con trai ông ta đã chết, đứa con gái cưng của ông ta cũng đã bị đuổi đi, ông ta buộc phải nhìn thẳng vào tôi.

Tôi chẳng buồn vòng vo với ông ta nữa: "Mạnh Kiệt đã chết, ông cũng già rồi, tôi là người thừa kế duy nhất của ông. Giao hết cổ phần công ty cho tôi đi."

"Mạnh Khanh, tao còn chưa chết! Cái c.h.ế.t của Mạnh Kiệt, mày phải giải thích rõ ràng cho tao!" 

Mạnh Chính Đình bị tôi chọc giận, trừng mắt nhìn tôi đầy uy hiếp. 

Bao nhiêu năm ngồi ở vị trí cao, khí chất áp bức của ông ta vẫn còn đó.

Nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn ông ta, thậm chí còn có chút khinh thường.

Tôi chẳng sợ ông ta, những lời đe dọa của ông ta chẳng có tác dụng gì với tôi cả.

Cuộc đối đầu im lặng này không kéo dài lâu. 

Ông ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, như thể lần đầu tiên nhận ra mình còn có một đứa con gái. 

Ngay sau đó, ông ta dịu giọng, thỏa hiệp: "Khanh Khanh, con thay đổi rồi."

Loading...