XUYÊN VÀO SẮC KHÍ TU TIÊN VĂN - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-06-21 16:10:52
Lượt xem: 323
Ta quyết định đến Tàng Thư Các tìm manh mối để quay về.
Lúc đầu ta còn lo lắng vì người quản lý Tàng Thư Các không thích ta lắm. Nhưng không ngờ là sau lần biểu hiện vô tri trước đó của ta, ông ấy không thể chịu đựng nổi mà phạt ta quét dọn Tàng Thư Các một tháng, chấp nhận lễ rửa tội của tri thức cho tốt.
Thật sự là trời cũng giúp ta, ta cực kỳ hăm hở với việc này. Sau buổi học sớm và ăn cơm trưa thì lập tức xách thùng gỗ và giẻ lau đi. Chứng sợ độ cao của ta đã trở nên tồi tệ hơn nên ta chỉ có thể cưỡi chổi bay ở tầm thấp và tốc độ chậm chạp đến Tàng Thư Các.
Vì phòng ngừa phu tử kiểm tra đột xuất, ta còn làm bộ làm tịch lau sàn tầng một của Tàng Thư Các.
Thời tiết vào mùa đông thật sự lạnh muốn chết, sau khi lau xong hai tay của ta đông thành màu móng gà. Ta cầm lấy vài cuốn sách nhìn có vẻ hữu dụng rồi tìm một chỗ ánh sáng đủ tốt, ngồi xếp bằng, đặt cuốn sách trên đùi để đọc.
Sau khi xem xong ba cuốn sách thì chẳng có kết quả gì.
Đã nói là trong sách tự có hoàng kim ốc*đâu không thấy! Dù sao với năng lực đọc nhanh như gió được bồi dưỡng sau bao năm đọc văn học mạng. Ta tin không đến ba năm, ta chắc chắn có thể lật hết cả cái Tàng Thư Các này, tìm thấy đường về nhà! Cố lên! Diệp Tiểu Quỳ!
Điều khiến ta thấy sợ chính là gần đây ta cảm giác được ký ức của bản thân về xã hội hiện đại đang nhanh chóng mờ nhạt, như là ta chỉ nhớ được đoạn đầu của “Xích Bích phú”, như là ta chỉ nhớ thư giới thiệu của bài tiểu luận tiếng Anh, như là công thức toán học hàm số lượng giác… À, những thứ này ngay từ đầu ta đã không nhớ rồi.
Nếu cứ thế thì đợi ta xuyên trở về sẽ cần phải học lại ba năm mất.
Không không không, đây không phải là kết cục mà ta mong muốn.
Ta run lập cập, nương theo chút ánh sáng còn sót lại trước khi màn đêm buông xuống mà mở ra quyển sách tên là “Linh Vực Kỷ”. Sau khi đọc tới đoạn thiên địa sơ khai, sau đó là Thần Ma hỗn chiến dẫn đến thời không vặn vẹo tan vỡ, ở trên trang sách ố vàng xuất hiện một bóng đen.
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sâu thăm thẳm của Tề Quang, tỏa sáng lung linh dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Tề Quang từ trên cao nhìn xuống ta: "Con làm gì ở đây vậy?"
Một cơn gió thổi qua, thổi vạt áo mềm mại của hắn cọ vào mặt ta, ta quơ quơ quyển sách trong tay, coi như trả lời.
Tề Quang: "Còn chưa hết giận sao."
Ta cúi đầu tiếp tục lật sách.
Tề Quang: "Con định không nhìn mặt ta cả đời sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-vao-sac-khi-tu-tien-van/chuong-9.html.]
Hôm nay hắn mặc trường bào thêu hoa hải đường trắng, làm tôn lên khí chất xuất trần cảu hắn, trông hệt như tiên nhân trong tranh. Mà vị tiên nhân trong tranh ấy đang nhìn ta đầy chân thành. Đối với một đứa mê trai như ta thì ánh mắt này có lực sát thương quá mạnh mẽ.
Ta quyết định mắt không thấy tâm không phiền, không để ý hình tượng nằm trên đất, cầm sách che mặt.
Hắn kéo cánh tay ta, hiếm khi có kiên nhẫn: "Đứng lên đi, trên đất lạnh lắm."
Ta hất tay hắn ra, dịch sang bên cạnh một chút.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tề Quang: "Chẳng lẽ con định tối nay ngủ ở đây sao?"
Người biết cái gì chứ, ngủ ở đâu chẳng phải là buổi tối đi ngủ.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, cực kỳ giống người cha già không biết làm sao với đứa con gái ương bướng.
Trong tay ta bị nhét vào một vật gì đó, ta theo bản năng muốn vứt đi, lại bị hắn gập tay lại: "Cầm đi."
Nghe tiếng bước chân hắn đi xa dần, ta lấy sách ra khỏi mặt, nhìn vật trong tay, là một viên tinh thạch màu đỏ được mài tới bóng loáng, sờ vào cực kỳ ấm áp, chắc là túi giữ ấm ở đây.
Ta vuốt ve viên tinh thạch trong tay, cảm giác lạnh lẽo trong người dần dần tiêu tan, hừ, dùng cũng khá tốt.
Nếu người đã thành tâm thành ý tặng quà, vậy ta đây đành rộng lượng mà nhận lấy vậy.
Khi ta ra khỏi Tàng Thư Các, trên trời trăng đã treo cao, chỉ thấy vài con đom đóm từ xa bay tới, dần dần tụ lại dọc theo con đường núi nhỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ngân hà lấp lánh, soi sáng đường ta đi về.
Khóe miệng ta giật giật không ngừng, cái trò gì mà dở tệ.
___
*Gốc:
書中有女顏如玉,
書中自有黃金屋。
Hán Việt:
Thư trung hữu nữ nhan như ngọc
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.
Ý muốn nói cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã... thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
Nguồn: Blog của Nhã My