Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO SẮC KHÍ TU TIÊN VĂN - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:24:20
Lượt xem: 536

Tuy ta thành thạo thuật chữa trị, nhưng dù sao vẫn chỉ là người trần mắt thịt, phải ở trên giường ba bốn ngày mới xuống được giường.

 

Trong thời gian đó, là Trầm Ngọc đến đưa cơm cho ta. Vì bồi dưỡng tình cảm, ta thường kéo hắn tám chuyện, như là:

 

“Thật ra Lục Nhân Giáp yêu thầm thằng nhóc làm ruộng dưới núi, thường thường nửa đêm chạy xuống giúp hắn ta cày ruộng, kết quả bị coi thành tên trộm dưa, bị dùng cào đánh vào mông, hahahahaha.”

 

Như là…

 

"Sư phụ phòng bếp gần đây thất tình rồi, thế nên đồ ăn của phòng bếp dạo này rất mặn, cũng không biết là bất cẩn cho nhiều muối hay là vừa khóc vừa nấu ăn."

 

Như là…

 

"Khi còn trẻ phu tử cũng là một anh chàng đẹp trai, bởi vì một lòng hướng đạo mà bỏ lỡ cô nương mình thích, khi quay đầu lại thì cô nương ấy đã gả cho người khác ba năm ôm hai đứa rồi."

 

Về cơ bản thì tất cả đều là ta tự nghĩ ra. Trầm Ngọc rất ít khi đáp lại ta, mắt thấy tin đồn tích trữ của ta sắp cạn kiệt, ta nhăn nhó: “Không công bằng, sao đều là ta nói một mình hết vậy, ngươi cũng nói gì đó đi chứ.”

 

Trầm Ngọc bị ta ép buộc có chút bất lực, nhưng vẫn vừa giúp ta gọt táo vừa tốt tính phối hợp với ta, đọc cho ta "Đạo Đức Kinh" mà hắn thích nhất.

 

Hay lắm, quả nhiên để nam thần đẹp trai tụng kinh, hiệu quả thôi miên vẫn rất mạnh, hắn đọc xong một đoạn nhỏ thì ta đã ngủ thiếp đi rồi…Ta cảm thấy hắn chắc chắn là cố ý.

 

Tại sao với nữ chính trong sách thì mở miệng ra là thề non hẹn biển, đối với ta lại là Khổng Mạnh Lão Trang Mặc Tuân Hàn Phi*, lẽ nào là trông ta rất không có văn hóa sao?

(*) Bảy nhà nho vĩ đại nhất của Trung Quốc: Khổng Tử, Mạnh Tử, Hàn Phi Tử, Trang Tử, Mặc Tử, Tuân Tử và Lão Tử 

 

Tóm lại, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Trầm Ngọc, đảm bảo ta ăn đủ ba bữa một ngày, thỉnh thoảng còn giúp ta gọt trái cây tráng miệng và cung cấp dịch vụ thôi miên đảm bảo cả số lượng chất lượng, ta tròn lên không ít, tinh thần tốt đến mức có thể xuống giường nhảy một điệu thể dục theo đài của học sinh tiểu học và trung học - Ưng non cất cánh*.

Mọi người tò mò có thể search gg với từ khóa: 中小学生广播体操雏鹰起飞 hoặc vào link sau để xem ạ: https://www.youtube.com/watch?v=Wa2e1UkVcew 

 

Ta đang háo hức chờ đợi cơm trưa, kết quả người đến lại là Lục Nhân Giáp, hắn nói: “Hạ sư tỷ vừa mới qua khỏi kiếp nạn, Trầm sư huynh định đi xem tỷ ấy một chút.”

 

Ta lập tức rút kiếm của Lục Nhân Giáp ra, đẩy cửa phòng rồi lao như bay ra ngoài.

 

Ta lao đến phòng của nữ chính với tốc độ 180 dặm một giờ, hung hăng phá cửa xông vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức đơ cả người…

 

Hạ Kính Hạm đang ngã chỏng vó trên đất, tóc tai lộn xộn, tay chân ngổn ngang.

 

Mà Tề Quang thì đang ngồi nghiêm trang trên giường, cổ áo kéo cao, mười phần cấm dục.

 

Ca, sao ngươi cứ luôn gặp phải loại tình huống này thế?

 

“Làm, làm phiền rồi, các ngươi tiếp tục các ngươi tiếp tục.” Nói xong ta vội vàng đóng cửa lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-vao-sac-khi-tu-tien-van/chuong-7.html.]

Không ngờ tới bọn họ lại phát triển nhanh như vậy! Nữ chính không hổ là nữ chính! Tốc độ quá nhanh!

 

Còn chưa tới ba giây cửa đã lại mở ra, khiến ta không khỏi hoài nghi phương diện đó của vị sư tôn tiện nghi này của ta có phải là không được hay không.

 

Tề Quang: “Con đến đây làm gì?”

 

Ta: “Con đến thăm sư muội, không nghĩ tới lại đến không đúng lúc, làm phiền đến hai người… thân mật!”

  

Tề Quang nhấc tay gõ đầu ta. Hắn đứng ngược chiều ánh sáng, mắt ta rưng rưng mà khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên: “Con đến đúng lúc lắm.”

 

Ta: “A?”

 

Hóa ra hiện tại tu vi của nữ chính đã tăng lên một tầng nhưng tinh thần chưa ổn định, thỉnh thoảng sẽ có dấu hiệu mộng du, thế nên mới xảy ra tình huống mà ta thấy khi nãy, Tề Quang giải thích vài câu rồi giao cho ta kê cho nàng ta ít thuốc an thần xong thì đi mất.

 

Trong phòng chỉ còn lại ta và nữ chính trố mắt nhìn nhau. Để hóa giải bầu không khí ngại ngùng, ta hỏi: “Sư muội da trắng như tuyết, không biết thường ngày muội bảo dưỡng như thế nào vậy?”

 

Hạ Kính Hạm: “Ta trời sinh đã như vậy, thật ra quá trắng cũng không phải là chuyện tốt, ở trong đám người luôn sẽ bị người ta liếc mắt liền thấy, rất khó che giấu.”

 

Không ngờ đại sứ Versailles* lại ở ngay cạnh ta, ta quyết định đổi lời nịnh nọt thành hối lộ vật chất, đổ hết linh đan thần dược trong túi Càn Khôn của Diệp Miểu Miểu ra trước mặt nàng ta, để nàng ta tùy ý chọn vài cái bồi bổ thân thể.

*Chỉ những người thích khoe khoang 

 

Hạ Kính Hạm thụ sủng nhược kinh trước sự hùng hồn của ta: “Đa tạ sư tỷ!”

 

Ta quàng vai nàng ta: “Không cần khách sáo không cần khách sáo! Có vấn đề gì thì cứ tìm ta, chúng ta là đồng môn, lại cùng một sư phụ, bốn bỏ năm lên chúng ta chính là chị em ruột m.á.u đặc hơn nước, nên giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Hạ Cảnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng! Sư tỷ cũng vậy, có cần gì thì cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ dùng hết khả năng để giúp tỷ.”

 

Ta: “Quá tốt rồi, bây giờ ta đang có việc cần muội giúp một chút.”

 

Hạ Kính Hạm: “Chuyện gì?”

 

Ta: “Muội uống xong thuốc an thần rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ! Tốt nhất có thể dán bảng "Đang ngủ đừng làm phiền" ở ngoài cửa.”

 

Hạ Kính Hạm nghe xong không khỏi cảm động tới rơi nước mắt: “Không ngờ sư tỷ lại quan tâm ta như thế.”

 

Ta cẩn thận đắp chăn cho nữ chính, vừa ngân nga bài hát ru vừa đóng cửa lại, không ngờ lại đụng phải Trầm Ngọc đang không nhanh không chậm bước tới thăm.

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Xem đi, với cái tốc độ này, thảo nào ngươi làm sao cũng theo đuổi không được người ta.

 

Loading...