Xuyên Thành Phi Tần Của Bạo Quân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-24 11:09:18
Lượt xem: 450
Nàng ấy vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, nức nở: "Tiểu... tiểu thư."
Ta thở dài hỏi: "Bình thường phu nhân đối xử với ngươi rất tệ sao?"
Tiểu Đào lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều hơn.
Nàng ấy nhìn ta với ánh mắt vừa sợ hãi vừa mong đợi, như thể đang chờ ta cứu giúp.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta đồng ý đi, Tiểu Đào nín khóc rồi mỉm cười.
Vì vậy, khi ta kiên quyết không muốn ăn diện cầu kỳ, nàng ấy cũng không nói thêm gì nữa, dường như chỉ cần ta chịu đi là nàng ấy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thế là ta tùy tiện chọn một chiếc váy để thay, rồi kẻ lông mày sơ qua cho tươm tất.
Thật ra, ta còn chẳng biết nơi tổ chức buổi dã ngoại mà họ nhắc đến ở đâu.
May mà Tiểu Đào biết đường. Nàng ấy dẫn ta lên xe ngựa, đi thẳng một mạch đến một khu vườn riêng biệt nào đó.
Người gác cổng chặn chúng talại. Tiểu Đào vội vàng đưa thiệp mời ra, người gác cổng xem xong mới cho chúng ta vào.
Vừa bước vào trong, ta đã nhìn thấy một nam nhân vô cùng tuấn tú đang ngồi trên ghế đá.
Liễu Nguyệt Hồ nhìn hắn với ánh mắt táo bạo, nhưng hắn ta lại chỉ chăm chú nhìn ta.
Như thể đang dùng ánh mắt nói rằng: "Cuối cùng cũng đợi được nàng."
Ta cứ ngỡ hắn chính là Vương công tử mà Tiểu Đào đã nhắc đến, nên cũng không lên tiếng, để mặc Liễu Nguyệt Hồ dẫn ta đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hôm nay, những người đến tham dự buổi dã ngoại đều là tiểu thư công tử con nhà quyền quý.
Mọi người tụ tập lại, đúng như lời Tiểu Đào nói, họ trò chuyện về những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, sau đó bắt đầu ngâm thơ đối đáp.
Liễu Nguyệt Hồ quả nhiên rất có tài, nàng ta ứng khẩu làm một bài thơ, nhận được vô số lời khen ngợi từ những người xung quanh.
Ai nấy đều ca tụng nàng ta là tài nữ.
Sau đó, mọi người chuyển sự chú ý sang ta, có người đề nghị ta cũng làm một bài thơ.
Ta thản nhiên đáp: "Ta kiến thức nông cạn, không biết làm thơ, xin lỗi mọi người."
Nam nhân tuấn tú kia nghe vậy thì sững sờ.
Nam nhân ngồi bên cạnh hắn nhướn mày nói: "Liễu nhị tiểu thư chẳng phải nổi tiếng là người am hiểu văn chương hay sao? Sao hôm nay lại nói mình kiến thức nông cạn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-phi-tan-cua-bao-quan/chuong-3.html.]
Nữ nhân ngồi bên cạnh nam nhân kia phe phẩy chiếc quạt, trách móc nói: "Vương công tử, người ta đã nói là không biết làm thơ rồi, chàng còn ép người ta làm gì nữa?"
Liễu Nguyệt Hồ lên tiếng: "Nói gì vậy chứ, muội muội ta thích nhất là tạo bất ngờ. Chắc chắn là tối qua muội ấy đã lén làm vài bài thơ hay, chỉ chờ hôm nay mang ra để khiến chúng ta phải trầm trồ khen ngợi thôi."
Nam nhân tuấn tú nhìn ta, ánh mắt hắn toát lên vẻ thích thú.
Ta nói: "Ta thật sự không biết làm thơ, trước kia chỉ là nói đùa thôi. Hơn nữa, ta vừa mới khỏi bệnh, đầu óc vẫn còn chưa được minh mẫn, làm sao có thể viết ra được bài thơ hay nào chứ."
Mọi người không ngờ ta thật sự không muốn thể hiện bản thân, họ có vẻ rất thất vọng, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Chẳng hiểu sao Liễu Nguyệt Hồ lại tiến đến gần ta, rồi lặng lẽ véo mạnh vào tay ta.
"Muội đừng có giở trò. Có phải muội đã lén làm thơ rồi không? Mau lấy ra đây!"
Ta không nhịn được nữa, liền đẩy nàng ta ra: "Ta đã nói là ta không biết làm thơ rồi mà, phiền phức thật đấy!"
Nói xong, tất cả mọi người đều im bặt, nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc.
Bản thân ta cũng có chút hối hận, không nên cư xử như vậy, e rằng về nhà sẽ gặp rắc rối.
Không ngờ nam nhân tuấn tú kia lại mỉm cười, nói: "Tính tình thật thẳng thắn."
Nói xong, hắn liền rời đi.
Thánh chỉ đến trước cả khi Liễu Nguyệt Hồ kịp trả thù ta.
Hoàng thượng muốn ta tiến cung làm phi.
Ta ngớ người ra.
Người mẹ ruột mà ta chưa từng gặp mặt của nguyên chủ tìm đến, ôm chầm lấy ta mà khóc nức nở, như thể cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng.
"Vân Gian, con gái của mẹ, con vào cung rồi, nhất định phải tranh, phải giành, phải trở nên nổi bật, con có hiểu không?"
Ta nhìn bà ấy với vẻ khó hiểu.
Ta chỉ có thể cố gắng bảo vệ bản thân, không phạm sai lầm lớn, không để hoàng đế tru di cửu tộc.
Nhưng ta không nói ra điều này, dù sao cũng chẳng cần thiết phải giải thích với bà ta.
Liễu Nguyệt Hồ cũng đến tìm ta một lần.
Nàng ta mỉm cười nhạt, cũng không vì thân phận của ta thay đổi mà tỏ ra cung kính hơn.