Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Mẹ Nữ Chính Trong Truyện H - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-15 07:57:38
Lượt xem: 1,552

Nuôi nấng Bạch Đường Đường những năm qua, tôi càng ngày càng thấy kỳ lạ.

"Tại sao lại cho rằng đây là chuyện đáng xấu hổ?"

Tôi hỏi ngược lại: "Nếu đàn ông chảy máu, bọn họ có cảm thấy xấu hổ khi để người khác nhìn thấy băng gạc không?"

Đường Đường ngập ngừng nói: "Đó là hai chuyện khác nhau, mẹ ơi, ai cũng có thể bị thương, nhưng chỉ có phụ nữ mới chảy m.á.u ở chỗ đó."

"Vậy thì, thứ đáng xấu hổ không phải là máu, mà là bộ phận chảy máu, phải không?"

Con bé do dự gật đầu.

"Vậy giấy vệ sinh và băng vệ sinh khác nhau ở chỗ nào?" Tôi thản nhiên nói với con bé, "Đều chỉ là vật dụng để đáp ứng nhu cầu sinh lý thôi, chẳng lẽ con trai đi vệ sinh không cần dùng giấy sao?"

Bạch Đường Đường: "... Hả?"

Nữ chính tuy thông minh, nhưng một khi liên quan đến người khác giới, sẽ trở nên chậm chạp.

Tôi nhớ hồi học cấp hai, hình như tôi không cần ai dạy, cũng sẽ tự động giấu băng vệ sinh vào tay áo mang đi, như thể đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Xin nghỉ tiết thể dục, cũng luôn nói bóng gió với giáo viên là "tới cái đó rồi".

Như thể chỉ sau một đêm, băng vệ sinh đã trở thành một lời nguyền không thể nói ra như Voldemort*, chúng tôi phải cẩn thận quan sát bầu không khí, che giấu lẫn nhau, không để bí mật này bị con trai phát hiện.

(*Voldemort là một nhân vật phản diện trong "Harry Potter")

Còn con trai như thể đột nhiên nắm được điểm yếu của chúng tôi, hễ cãi nhau, chỉ cần buông một câu "Tâm trạng nóng nảy vậy, chắc là đến tháng rồi", con gái sẽ im bặt, chịu thua.

Cho đến tận bây giờ, băng vệ sinh vẫn là thứ cần phải được thảo luận, được đựng trong túi đen.

Nhưng dù chỉ là trong truyện H, tôi cũng hy vọng, ít nhất Bạch Đường Đường sẽ không vì điều này mà phiền muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h/chuong-5.html.]

"Con có biết tại sao thầy giáo lại mắng con không biết xấu hổ không?"

Tôi nhìn vào mắt con bé: "Bởi vì người thật sự đáng xấu hổ là thầy ấy. Bởi vì thầy ấy dù thế nào cũng không thể trở thành phụ nữ, không thể có tử cung, không thể dựa vào kinh nguyệt để đánh giá tình trạng sức khỏe của mình, càng không thể mang thai——Sau khi có kinh nguyệt, con đã bẩm sinh có thêm một quyền lợi so với đàn ông. Bọn họ không thể cướp đi, nên mới gán cho nó ý nghĩa xấu hổ, muốn xóa bỏ sự tồn tại của nó, để đổi lấy sự bình đẳng xã hội của bọn họ."

"Đừng để bị ảnh hưởng bởi lời nói của bọn họ, Đường Đường. Kinh nguyệt là niềm tự hào của con, điều đó chứng tỏ con khỏe mạnh. Tương lai của con sẽ có nhiều khả năng và nhiều trải nghiệm hơn, những trải nghiệm này có thể là ngại ngùng, xấu hổ, cũng có thể là hạnh phúc, vui mừng, nhưng đều là trải nghiệm dành riêng cho con, con không cần phải thông qua lời nói của đàn ông để hiểu rốt cuộc nó là như thế nào——Dù sao đàn ông cũng đâu có kinh nguyệt."

Mí mắt Bạch Đường Đường run rẩy, lộ ra vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay bừng tỉnh: "Nhưng con... Nhưng con không bình thường, không ai giống con tỏa ra mùi hương như vậy. Bọn họ đều nói, họ đều nói con rất..."

Con bé do dự, thốt ra một từ đã được "gọt giũa": "Dễ dãi."

...

Tôi bật cười.

"Dễ dãi?"

"Con thật sự cho rằng bọn họ theo đuổi con là vì mùi hương con tỏa ra sao?"

Dù sao đây cũng là một bộ truyện H đa nam chính trá hình dưới danh nghĩa ngọt sủng, chỉ có nam chính mới ngửi thấy mùi hương của nữ chính.

Dù sao nếu mèo mả gà đồng nào cũng ngửi thấy được, thì nam chính sẽ không còn "đặc biệt" nữa.

Vì vậy, tôi hiểu rõ sự phi lý đằng sau lời buộc tội này hơn cả Bạch Đường Đường.

Tôi kéo con bé đến bên cửa sổ, chỉ vào mấy con ch.ó hoang đang lang thang trên đường: "Con còn nhớ hồi nhỏ con rất sợ chó không? Chỉ cần nghe tiếng chó sủa là con đã sợ hãi bỏ chạy."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Đột nhiên chuyển chủ đề, lưng Bạch Đường Đường đang căng thẳng hơi thả lỏng, mỉm cười nhớ lại: "Kết quả là chúng lại càng sủa dữ hơn, mặc kệ tất cả mọi người trên đường, chỉ đuổi theo cắn mỗi con*——"

(*kẻ yếu thường hay bị bắt nạt)

Con bé như chợt nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

Loading...