Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Thành Thái Tử Phi, Bạn Thân Là Thái Giám - Chương 5-6

Cập nhật lúc: 2024-08-30 10:20:04
Lượt xem: 2,442

5

Tống Cảnh Ngộ gần đây bận rộn việc quốc sự, không có thời gian để ý đến tôi, điều này cho tôi tự do hành động. Màn đêm buông xuống, tôi lặng lẽ trèo tường cung, như một bóng ma lẻn vào bãi tha ma. Trên bãi tha ma, gió âm u thổi vù vù, cành khô lá héo xào xạc trong gió.

Tôi tìm thấy Uyển Ngôn, cho cô ấy uống thuốc giải, chưa đến nửa canh giờ, cô ấy đã tỉnh lại.

Cô ấy ôm lấy tôi khóc lóc om sòm: "Đệt! Bãi tha ma! Có ma!"

Bỗng nhiên có tiếng bước chân ồn ào từ xa vọng lại, kèm theo ánh đèn đuốc lắc lư.

Tôi thầm kêu không ổn, một cước đá cô ấy vào đống xác chết.

Mi Gia tay cầm đuốc, dẫn người bao vây nơi này.

Dưới ánh lửa, nụ cười của cô ta càng thêm âm trầm: "Thái tử phi cấu kết với loạn đảng, bắt lại, giao cho Thái tử xử lý."

Không biết Mi Gia lấy được bức thư tiếng Anh tôi viết cho Tiêu Trung Hiền như thế nào. Cô ta nói với Thái tử đây là mật mã, mà cô ta có thể đọc được.

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra trình độ tiếng Anh của cô ta không cao, cô ta căn bản không thể hiểu nội dung bức thư, chỉ đang vu oan giá họa cho tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Cảnh Ngộ vẻ mặt đau xót, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: "Tố Tố, đây thật sự là thư nàng viết cho Tiêu Trung Hiền sao?"

Mi Gia đã bắt được tiểu thái giám thường xuyên đưa thư, tiểu thái giám vội vàng thừa nhận.

Tôi bình tĩnh nói: "Phải, là ta viết. Nhưng, không phải thư cấu kết với gian thần."

"Vậy đây là viết cái gì?"

Tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Trung Hiền vì muốn sống sót, quỳ xuống run rẩy như lá rụng trong gió: "Bẩm Thái tử, nô tài tận mắt nhìn thấy Thái tử phi hôn Tiêu công công. E rằng, e rằng những bức thư đó là… thư tình."

Tống Cảnh Ngộ tối sầm mặt mũi, đôi chân không còn sức lực muốn khuỵu xuống.

Mi Gia nhân cơ hội tiến lên đỡ hắn, ôn nhu an ủi: "Thái tử, người phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để tội phi này làm tức giận."

Tống Cảnh Ngộ giam tôi vào thiên lao, Mi Gia liền ném cho tôi một ánh mắt đắc ý.

Tôi biết vai diễn của mình đã đến, may mà trong tay áo còn giấu thuốc giả chết.

Nửa đêm, tôi vội vàng uống thuốc. 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ngày hôm sau, cai ngục phát hiện tôi đã c.h.ế.t cứng ngắc.

 

6

Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của Đông cung:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-sach-toi-thanh-thai-tu-phi-ban-than-la-thai-giam/chuong-5-6.html.]

"Bẩm, thiên lao truyền đến tin tức của Thái tử phi."

"Nàng ấy đã biết sai chưa?"

"Thái tử phi đã chết."

Khi Tống Cảnh Ngộ gặp tôi, tôi đã là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo. Hắn gọi tên tôi, giọng nói đầy tuyệt vọng và lưu luyến, nhưng tôi lại không thể đáp lại.

Thuốc giả c.h.ế.t này quả thực lợi hại, che giấu mọi dấu hiệu sinh mệnh, nhưng ý thức của tôi vẫn tỉnh táo, có thể nghe thấy mọi âm thanh xung quanh.

Mi Gia ở bên cạnh nói lời cay nghiệt: "Nàng ta chắc chắn là tự sát vì sợ tội. Thái tử không cần đau lòng, đó là nàng ta tội đáng muôn chết!"

"Cút!" Tống Cảnh Ngộ vốn ôn hòa nhã nhặn cuối cùng cũng mất kiểm soát, cầm lấy bình hoa bên cạnh ném về phía Mi Gia.

Mi Gia mặt mày tái mét, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

"Thi thể" của tôi được Tống Cảnh Ngộ giữ lại trong phòng, hắn nhất quyết không cho người ta chôn cất tôi.

Tôi lo lắng như lửa đốt, thuốc giả c.h.ế.t này nhiều nhất chỉ có thể duy trì bảy ngày, sau đó tôi chắc chắn sẽ "sống lại".

Hoàng hậu, Thái hậu, công chúa thay phiên nhau đến khuyên nhủ, hắn vẫn tự nhốt mình trong phòng, ở cùng với t.h.i t.h.ể của tôi.

Hắn dùng bột màu xanh vẽ lông mày cho tôi, lại dùng son phấn tô điểm lên gò má của tôi.

"Tố Tố, như vậy lại xinh đẹp rồi."

Trước đây tôi không biết hắn lại điên như vậy.

Vào ngày thứ sáu, khi tôi gần như tuyệt vọng, một vị cao tăng đắc đạo đã đến Đông cung.

Ông ta nói với Tống Cảnh Ngộ: "Thái tử phi không phải người của thế giới này, nàng ta muốn đi, người giữ không được. Nếu hôm nay còn không chôn cất nàng ta, e rằng linh hồn của nàng ta đời đời kiếp kiếp, sẽ không thể đầu thai chuyển thế nữa."

Bất kể ai nói gì cũng không nghe, Tống Cảnh Ngộ, lần này lại nghe lời cao tăng.

Cao tăng nói với hắn, phải chôn cất tôi ở một nơi phong thủy bảo địa, mới có thể được an nghỉ. Nơi được gọi là phong thủy bảo địa này nằm sâu trong rừng núi, xung quanh hoang vu hẻo lánh.

Tống Cảnh Ngộ tự mình đặt tôi vào quan tài bằng gỗ hoàng đàn, cẩn thận chôn xuống đất. Không nhiều không ít, vừa đúng bảy ngày, tôi tỉnh lại từ trong mộ.

Tôi dùng hai tay vỗ vào quan tài, trời ạ, đóng kín mít như vậy, tôi e rằng thật sự sẽ bị chôn sống. Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng cuốc đất, có tiếng người cách lớp đất dày và quan tài, vọng lại từ xa: "Nhanh lên, nếu không người sống sẽ bị ngạt thở chết!"

Một nhát cuốc đào trúng nắp quan tài, tôi nước mắt lưng tròng, bạn thân cuối cùng cũng đến cứu tôi rồi.

Nắp quan tài được mở ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Trung Hiền.

Cô ấy đưa tay kéo tôi ra, nhìn chằm chằm vào quan tài một hồi: "Tên nhóc này cũng chịu chi, dùng quan tài tốt như vậy. Chúng ta có nên mang quan tài đi không, có thể bán được rất nhiều tiền."

"Cô nương, mau lấp đất lại đi, người trông mộ tỉnh lại mà phát hiện thì tiêu đời."

Người trông mộ bị đánh thuốc mê, trước khi trời sáng sẽ không tỉnh lại. Tiêu Trung Hiền, cao tăng và tôi ba người lấp đất lại, sau đó chạy trốn.

 

Loading...