Xuyên sách: "Năm năm khoa cử ba năm thi thử" - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-25 09:23:20
Lượt xem: 12
7.
Vả mặt đừng có quá nhanh như thế chứ!
Ngày hôm qua hắn vênh váo tự đắc bao nhiêu, hiện tại lại khom lưng uốn gối bấy nhiêu.
Không ngờ, học sinh cá biệt không ai quản nổi lại cứ thế bị tôi bắt chẹt một cách dễ dàng như thế.
Xem ra tôi có thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Tôi nghĩ một lúc lâu, nhớ tới một bí mật nhỏ rất hài lòng của mình.
Vừa không lộ ra quá nhiều tin tức của mình, lại khá hấp dẫn đối với Trần Trạch Khải.
“Có một lần Phương Thất Đoá làm bài thi bị phân đến nhóm đứng cuối, phát hiện có người ở phía sau chép bài của cô ấy, cô thấy khó chịu nên đã làm ngược tất cả các đáp án.”
Đây chính là việc mà tôi đắc ý nhất.
Kỳ thi tháng của học kỳ một, bởi vì tôi xin nghỉ nhiều, bị thiếu điểm thi, cho nên vào kỳ thi tháng thứ hai bị phân tới nhóm cuối cùng.
Là nhóm 30 người đứng cuối toàn khoá.
Có 29 người còn lại rất quen thuộc lẫn nhau, thấy một gương mặt mới là tôi đi vào phòng thi này, nháy mắt thấy thú vị.
Có một cô gái quen thuộc nói chuyện với tôi.
Cái gì tôi cũng nói cho cô ấy biết.
Cô gái này vừa nghe thấy tôi nói vì tôi làm bài kiểm tra bị thiếu nên mới đến nhóm này, nháy mắt sáng mắt lên.
Nói gì mà bảo tôi khi làm bài thi thì mở bài thi để trên bàn, để cho bọn họ chép vài đề.
Cô gái ấy vừa khen tôi, tôi đã cảm thấy mình khá trâu bò, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với cô ấy.
Nhưng mà bài thi vừa mới phát xuống, trong lòng tôi lại cảm thấy nhút nhát, Ngày thường tôi cũng chỉ là đạt tiêu chuẩn ở phòng thi thứ hai thôi.
Nhưng mà cô gái này lại cách tôi rất xa, cô ấy đành phải bảo người ở phía sau kia chép lại, sau đó lại đưa cho tôi.
Khi tôi nhận thấy người ở phía sau duỗi cổ muốn nhìn đáp án của tôi, tôi lập tức nghĩ ra một ý xấu, viết toàn bộ đáp án đều sai.
Nếu tính ra đáp án là A, tôi sẽ viết thành B
Dù sao ngày thường tỉ lệ sai lầm của tôi cũng cao, cứ làm khác như thế không biết chừng lại được điểm cao.
Nếu không được, đến lúc đó tôi lại có thể ném nồi cho người ở phía sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-sach-nam-nam-khoa-cu-ba-nam-thi-thu/chuong-3.html.]
Tôi sẽ nói, đó là do người phía sau hoa mắt chép nhầm.
Nhưng mà may mắn, sau khi cuộc thi kết thúc, cô gái ấy cũng không tới tìm tôi.
Chuyện này lại được giữ kín trong lòng tôi từ rất lâu, chỉ có lần đã từng nhắc tới với bạn thân.
8.
Không ngờ, sau khi Trần Trạch Khải nghe xong, trên mặt lộ vẻ thất vọng, “Cái này tôi đã sớm biết rồi!”
Không phải chứ anh trai! Tôi đã giấu giếm bí mật như thế vì sao cậu lại biết được!
Tôi bắt đầu hoài nghi cậu không chỉ đơn giản là yêu thầm tôi đâu nhé! Có phải cậu là đồ biến thái cuồng theo dõi không!
Trần Trạch Khải bĩu môi, không thèm đề ý mà nói: “Cái này miễn cưỡng coi như là một bí mật đi. Sau này chuẩn bị bí mật chân chính mới được."
Trong lòng tôi căng thẳng, dựa vào trình độ hiểu biết này của Trần Trạch Khải đối với tôi, chẳng phải là tôi sẽ phải nói tất cả gốc gác của mình ra sao!
Chủ ý này của tôi hoàn toàn đã ném mình vào đó rồi!
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Trần Trạch Khải lại giục tôi phải đổi một bí mật khác.
“Cuối tuần trước Phương Thất Đoá xin nghỉ ốm, nhưng mà thật ra là buổi sáng đó không thức dậy được mà ở nhà ngủ nướng.”
“A, không thú vị, cái này tôi cũng biết rồi!”
“Thứ tư tuần trước nữa, Phương Thất Đoá đã trộm cơm hộp Đài Loan, kết quả là bị thầy chủ nhiệm bắt được, xin ông xin bà mãi mới không công bố chuyện này ra ngoài."
“Cô có thế nói chuyện gì mới hay không, mấy chuyện này đều cũ rích!”
Trần Trạch Khải méo miệng, rất không vừa lòng đối với những bí mật tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Trong lòng tôi buồn bực, rốt cuộc hắn từ đâu mà biết được nhiều chuyện của tôi như thế!
Tôi quả thực đã giống như trần trụi trong mắt hắn rồi.
Nhưng mà, nếu những bí mật gần đây Trần Trạch Khải đều biết, vậy nhiều năm trước, bí mật hồi tôi còn nhỏ thì khẳng định hắn không biết.
Tôi bắt đầu nhớ lại, khi còn nhỏ mình đã trải qua những chuyện gì.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Hồi bảy tuổi Phương Thất Đoá đã thích bé trai ở lớp bên cạnh rồi!”
Khuôn mặt tối đen của Trần Trạch Khải lại càng suy sụp, đen càng thêm đen.
“Cô ấy yêu sớm như vậy à?”
Xem ra biện pháp này có hiệu quả, nếu nói đến mấy đối tượng yêu thích thời bé xíu này, có lẽ bí mật của tôi nói cả đời không hết rồi.