Xuyên Nhanh: Cảm Hóa Phản Diện Kia - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-03-21 14:14:13
Lượt xem: 2

Chỉ là hắn chưa kịp tới gần đã thấy Tô Vân Hoan thất tha thất thểu che vết bầm đen trên má, tựa như đau vô cùng, oán hận trừng Lâm Bắc Từ.

Nó giơ tay lên, chạm lên tường, khí đen ầm một tiếng nổ tung toàn bộ bức tường.

Nhạc Văn Xu cứng đờ: "Nó muốn trốn!"

Trâu Tỉnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Thẩm Vận ném phù ra, nhưng đã quá muộn, Tô Vân Hoan đã không thấy đâu ngay sau khi tiến vào căn phòng sau tường.

Lá phù bay vào trong phòng, bốc lên một ngọn lửa nhỏ, hóa thành bụi tro tàn.

Sắc mặt Thẩm Vận cực kì khó coi, quay đầu lạnh lùng liếc Lâm Bắc Từ.

Lâm Bắc Từ không để ý y. Cậu còn đang hỏi hệ thống: "Tô Vân Hoan chạy kiểu gì đấy? Với cả sao mặt nó giống như bị cái gì đốt vậy?"

Hệ thống giải đáp: [Hẳn là m.á.u của cậu b.ắ.n lên người nó.]

Lâm Bắc Từ: "Hử?"

Hệ thống lời ít ý nhiều: [Máu của cậu có thể trừ quỷ.]

Lâm Bắc Từ: "Không phải nói chỉ có m.á.u chó mới có thể trừ tà sao?"

Hệ thống lãnh khốc vô tình: [Nếu cậu nghĩ như vậy thì tôi đành chịu rồi.]

Tên hệ thống chó má này là ai tạo ra vậy?

Nhạc Văn Xu định thần, vội vàng chạy tới đỡ Lâm Bắc Từ, thấy cả người cậu đầy m.á.u thì lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ hả, ôi, m.á.u chảy nhiều thế này."

Sau khi Lâm Bắc Từ cùng hệ thống nói huỵch toẹt ra thì lười biếng không muốn duy trì tính cách nữa, cậu tùy ý bảo: "Không sao cả, chưa c.h.ế.t người được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-nhanh-cam-hoa-phan-dien-kia/chuong-11.html.]

Nhạc Văn Xu vẫn rất lo lắng: "Vẫn phải cầm m.á.u đã. Tôi... Ba lô tôi hình như có đồ dùng cho trường hợp khẩn cấp, cậu đợi một chút nhé, tôi đi lấy."

Cô nói xong, chạy như bay đi lấy đồ.

Lâm Bắc Từ từ bé đã sống một mình, bình thường lúc bị thương đều đợi nó tự khỏi, cậu không hiểu lắm vì sao Nhạc Văn Xu lại vội vội vàng vàng như vậy, đơn giản không quan tâm nữa, tự mình đi vào căn phòng Tô Vân Hoan vừa ở.

Ánh mắt Thẩm Vận nhìn Lâm Bắc Từ hiện rõ vẻ kiêng kị, y dặn dò Trâu Tỉnh: "Nhìn cửa, đừng cho nó đóng lại."

Trâu Tỉnh sợ y, vội nói: "Được!"

Lâm Bắc Từ nghe vậy, quay đầu bảo: "Không cần phiền toái như vậy đâu."

Trâu Tỉnh nghi hoặc nhìn cậu, liền thấy Lâm Bắc Từ đi đến bên khung cửa, hai ba phát đã gỡ toàn bộ cửa xuống.

Thẩm Vận: "..."

Trâu Tỉnh: "???"

Cửa không đóng thì cảnh bên trong sẽ không dễ biến hóa, nhưng mà nào có ai nghĩ đến việc dỡ hết cửa xuống đâu?

Trâu Tỉnh đại khái là bị thao tác của cậu dọa rồi, mắt trừng to nhìn cậu nửa ngày trời nhưng không biết nên há mồm nói cái gì thì tốt.

Lâm Bắc Từ tùy tay ném mấy cánh cửa ở ngoài hành lang, đang muốn điều tra cái gì đó, trong lúc vô tình quyét mắt tới một tấm ảnh đen trắng vốn ở sau cánh cửa.

Tấm ảnh nọ được ghim trên vách bằng một cái đinh, nếu không phải là dỡ cửa xuống thì căn bản không phát hiện ra nó được.

Lâm Bắc Từ cầm ảnh chụp, ngó phải nhòm trái, không nhìn thấy tên tuổi gì cả.

Trong ảnh chụp là một người đàn ông mặc tây trang và một đứa bé trai bảy tám tuổi, đại khái là do bức ảnh này có tuổi rồi nên không rõ mặt lắm -- chắc hẳn đây chính là bức ảnh duy nhất về Tô Vân Hoan mà Nhạc Văn Xu nói trước đây.

 

Loading...