Xuyên Không Làm Nữ Phụ - Chương 11-Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:29:07
Lượt xem: 273
Tôi tên Thẩm Tri Tuyết, là một người xui xẻo trong lúc chờ qua đường bị một tên say rượu lái xe đ â m trúng.
Trong lúc chờ đèn xanh, tôi mở app đọc truyện gi ết thời gian, là một quyển sảng văn thiên kim thật giả.
Chỉ đọc sơ qua tóm tắt, tôi đã kéo xuống phần đánh giá.
Rất xàm.
Không ngờ tôi vậy mà lại xuyên vào quyển sách đó, còn trở thành nữ chính.
Hệ thống lải nhà lải nhải tóm tắt cốt truyện cho tôi.
Ba ngày sau thiên kim thật sẽ được tìm về.
“Cậu không thấy cái logic này rất cứt chó sao? Đã chiếm đồ của người ta rồi còn muốn đứng trên đỉnh cao đạo đức để đả đảo cô ấy?”
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi.
Hệ thống: “Ký chủ, cô ta là nữ phụ độc ác đấy, cô không làm gì cô ta thì cô ta cũng sẽ làm gì cô thôi”
Kiếp trước Thẩm Tri Tuyết ch ết thảm vì không địch lại nữ phụ độc ác.
Nhưng mà những cái đó liên quan quái gì tới tôi?
Nếu cô ta quay về đúng vị trí của mình, không ép người ta vào đường cùng thì làm sao hai người họ có thể làm tới mức không c.h.ế.t thì không ngừng nổi?
Tôi lắc đầu: “Rất cảm ơn cậu vì đã để mắt đến tôi, nhưng xin hãy tìm người khác đi”
Hệ thống vẫn không chịu buông tha, còn nói nếu tôi không đi theo cốt truyện sẽ bị trừng phạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đã ch ết một lần còn sợ dăm ba cái trừng phạt này ạ?
Sau đó, tôi sợ thật.
Ba ngày liên tục, tôi định bỏ của chạy lấy người, còn hiểu chuyện xóa sạch mọi dấu vết của “tôi” trong căn nhà này.
Nhưng chỉ cần bước ra khỏi nhà chính của Thẩm gia, một luồng điện sẽ ập xuống người tôi.
Có lẽ là cái ch ết của tôi quá đột ngột nên cảm giác bị điện giật thật sự … không dễ chịu gì cho cam.
Vì thế tôi nằm trong nhà ba ngày, chờ thiên kim thật xuất hiện.
Tôi lại thử một lần nữa thoát khỏi cái cốt truyện não tàn này.
Nhưng vẫn thất bại.
Cậu ta gọi tôi lại, bảo tôi đừng đi.
Tôi cũng coi như chúa tể trong làng ngôn tình, vừa nghe vậy trong đầu lập tức hiện lên vô số thủ đoạn của mấy nữ phụ ác độc bình thường.
Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý để quay lại, chỉ mong có thể toàn thân rút lui.
Nhưng cậu ta hình như không giống trong tưởng tượng của tôi lắm.
Cậu ta không đến một mình mà đi cùng với một người khác.
Bởi vì mẹ Dung đối đãi không công bằng, làm cho thiên kim thật tức giận, kéo tay người kia bước đi không hề quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-khong-lam-nu-phu/chuong-11-ngoai-truyen.html.]
Hoàn toàn không để ý người mẹ ruột và bao nhiêu năm giàu có mà mình đáng ra phải được nhận.
Tôi cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn cảm thấy cậu ta rất ngầu.
Vì tôi cũng không quen nhìn cái kiểu chê nghèo yêu giàu của mẹ Dung.
Ở trong cái nhà này ba ngày, tôi đã hiểu rõ tất cả mấy người từ chủ tới tớ ở Thẩm gia.
Thế nên tôi giúp cô ấy xả giận.
“Hệ thống, qua ải chưa?”
“Miễn cưỡng cũng được xem là mâu thuẫn”
“Cậu ta sao vậy? Sao không giống kịch bản gì hết?”
Hệ thống: “Tôi cũng không biết nữa, để tôi xem cái đồ nữ phụ này lại làm cái trò yêu gì nữa đây”
“Ký chủ, cô định làm gì?”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân đang đứng ở cửa, không biết bà ta đang nghĩ gì.
“Tôi muốn đi tìm cậu ta, trực giác nói cho tôi cậu ta rất có khả năng là chìa khóa giúp tôi thoát khỏi gông cùm xiềng xích này”
Tôi đi tìm hai người họ, quả thật là đang ăn sinh nhật.
Vô cùng vô cùng trùng hợp chính là, hôm nay cũng là sinh nhật tôi.
Tôi đã nghĩ rằng sau khi tôi ch ết, được ăn bánh sinh nhật vào ngày này sẽ trở thành quá khứ rồi chứ.
Thế là tôi mặt dày đi vào bàn ăn, vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi.
Nhưng không ngờ người mà thiên kim thật gọi là chị đã cho tôi ngủ lại thật.
“Ký chủ, cô cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, không sau này phải làm sao?”
“Cậu câm miệng cho tôi, bây giờ không phải đi cốt truyện, tôi thích làm gì kệ tôi”
Ba người chia bánh kem xong, chị của Trần Niệm tặng cho cậu ta một cái điện thoại, là một chiếc điện thoại có bề ngoài rất đẹp.
Bên trên còn treo hình chibi của Trần Niệm.
Tôi sờ sờ túi quần, chỉ có một viên kẹo bạc hà, đành thuận tay nhét vào cặp của Trần Niệm.
Sau đó im lặng ăn bánh kem, nhìn Trần Niệm vui vẻ mà hôn chị gái mình một cái.
Tôi nhìn chiếc móc khóa đang lung lay kia.
Có hơi hâm mộ.
Ăn xong bữa cơm, tôi cũng đã hiểu đại khái tình huống của hai người.
Cô gái tên Vân Tú này không hề đơn giản tí nào, thế mà có thể thay đổi được cả tính cách của thiên kim thật.
Trần Niệm vốn không hề có tâm địa gian xảo, có lẽ đến bây giờ cậu ta cũng chưa ý thức được việc:
Tôi là tu hú chiếm cái tổ giàu sang phú quý của cậu ta suốt mười bảy năm qua.
Không hiểu sao, sự chú ý của tôi lại rơi vào người Vân Tú.