Xuyên Không Làm Nữ Phụ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:20:19
Lượt xem: 400
Cái thôn này thật sự rất nghèo.
Nghèo đến mức bé gái không xứng được ăn cơm, chỉ có thể gặm mấy quả dại cứng đến rụng răng, cầm bụng bằng nước lã.
Em đã loanh quanh ở đây vài ngày.
Trên gương mặt vừa đen vừa gầy ấy, đôi mắt to tròn của em lúng liếng, muốn ăn trộm.
Tôi xuyên vào quyển truyện này đã hơn một tháng, hầu như lúc nào cũng có mấy đứa bé như thế này tới nằm vùng.
Nhưng lần này, tôi lựa chọn làm ngơ.
Tôi phe phẩy quạt hương bồ ngủ gà ngủ gật, từ khe hở nhìn thấy em ấy rón ra rón rén tiến vào.
Nhanh tay trộm lấy một bao mứt vỏ quýt.
Sau đó gấp gáp chạy trốn, giữa đường còn té ngã một cái, sau đó đứng dậy cà nhắc chạy đi xa.
Em ấy đáng ra phải là tiểu công chúa cẩm y ngọc thực, là đại tiểu thư tập đoàn Thẩm thị mới đúng.
Nhưng dù tương lai có được ba mẹ ruột tìm về rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thì em cũng vẫn bị mọi người ghét bỏ vì hay gây phiền phức cho người khác.
Em ấy là đồ trà xanh, là đồ kỹ nữ tâm cơ, là đồ bạch liên hoa.
Nếu trong truyện có suy nghĩ, cảm xúc tồn tại thật, thì cô nữ phụ trong quyển truyện đạo văn này, tất cả những khuyết điểm của cô ấy đều bị phóng đại lên đến cực hạn.
Tôi ghét đạo văn, cũng ghét tâm địa độc ác sau khi lớn lên của cô ấy.
Lần đầu tiên cô bé tới trộm đồ bị tôi bắt được.
Cha em ấy ngay trước mặt tôi, bẻ gãy một ngón tay của em.
Cô bé đau đến tê tâm phế liệt, nhưng vẫn ráng bảo vệ nửa miếng bánh đậu xanh trong lòng.
Cha em thấy vậy thì lạnh lùng lấy chân dẫm nát miếng bánh.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thấy em ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vụn bánh rải rác trên mặt đất.
Sau đó run rẩy cúi đầu, bốc vụn bánh lẫn cả đất cho hết vào miệng.
2.
Cảm xúc trào lên khiến tôi như tắc thở.
Làm gì có cái gì gọi là trời sinh độc ác?
Tác giả viết cho cô ấy càng tham lam, càng ngu xuẩn bao nhiêu, thì ngày tháng ở nông thôn của cô ấy sẽ càng thống khổ, càng khó sống bấy nhiêu.
Bởi vì quá khổ nên mới sinh ra ích kỉ.
Mấy từ trên giấy quá ít ỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-khong-lam-nu-phu/chuong-1.html.]
Hóa thành đời thực, tất cả đều phải có nhân thì mới có quả.
Tôi bỗng nhiên ý thức được, biến một cô bé phải sống mười bảy năm đau khổ để làm bàn đạp cho một cô bé khác trở nên hào quang tỏa sáng, logic này khiến người ta ghê tởm đến phát run.
Cho nên sau này khi em ấy lại đến ăn trộm, tôi mặc kệ.
Dù sao số lần cũng không nhiều lắm, mấy đồng tiền mà thôi.
Vốn tưởng tôi và em ấy chỉ có như vậy.
Một hôm vào buổi tối, tôi vừa định chuẩn bị đóng cửa đi ngủ thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen ở phía xa xa.
Mục tiêu rất chính xác, đi thẳng đến hòm đựng tiền.
Tôi trốn trong buồng trong, nắm chặt con d a o găm trong tay, lo lắng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Tôi là con gái, lại sống một mình, thôi thì của đi thay người vậy.
Tên trộm lấy được tiền xong thì rời đi.
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm - -
“A!”
Một tiếng hét lớn làm tôi sợ run tay, ngay sau đó là tiếng hét chói tai của bé gái.
Tôi vội vàng lao ra ngoài.
Dưới ánh trăng mát lạnh, người đàn ông đang túm lấy tóc bé gái, liên tục tát vào mặt nó.
Trên cánh tay m á u chảy đầm đìa có một dấu răng sâu hoắm.
Tôi nóng lên, túm lấy cái cuốc để sau cửa xông tới.
Động tĩnh kinh động tới mấy con ch.ó trong thôn, làm cho màn đêm không còn yên tĩnh nữa.
Tên trộm bị dọa cho bỏ chạy.
Tôi bật đèn, cô bé vừa nãy còn dũng cảm đấu với tên trộm đột nhiên ngã sõng soài xuống đất.
Tôi hoảng hốt: “Em sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?”
Tôi ôm cô bé vào phòng, cả gương mặt của em đỏ lựng, sưng tấy không còn nhìn thấy được bộ dạng ban đầu.
Nhìn đôi mắt nửa mở nửa khép của em ấy, tôi nóng nảy:
“Em tỉnh dậy đi, nói cho tôi biết em khó chịu ở đâu?”
Em yếu ớt mở mắt ra:
“Đói…”