XUÂN PHONG NHƯ HOA - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:15:18
Lượt xem: 64
Tuy Bách Lý Kính Trầm tặng ta trâm cài, nhưng hắn từ đầu đến cuối không hề nói thích ta, ta cũng chưa từng nói thích hắn, cứ thế mà thay lòng đổi dạ... hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Ta cười gượng một tiếng, sau khi miễn cưỡng biện minh cho bản thân thì quay người vào phòng, dù sao nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn.
Nhưng vừa đẩy cửa ra, ở nơi người khác không nhìn thấy phía sau, một bóng người áo xanh đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa.
Ta giật mình, tay nhanh hơn não, vội vàng đóng cửa lại, ngay cả Chiêu Chiêu cũng bị nhốt bên ngoài.
Chiêu Chiêu vỗ vỗ cửa: "Tiểu thư, ta còn chưa vào."
Ta nhanh chóng trả lời: "Ta tự thu dọn, nàng cũng đi thu dọn đồ của mình đi."
Chờ bên ngoài yên tĩnh lại, ta mới khó khăn xoay cổ nhìn người bên phải phía trước.
Bách Lý Kính Trầm khohắn tay đứng đó, dáng người cao ráo, đứng ở đó như một vị thần, khuôn mặt tuấn tú mang theo một tầng lạnh lẽo nhàn nhạt, môi mím chặt, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Có chút khác biệt so với hình ảnh người quân tử ôn hòa nho nhã ta thường thấy trước đây, khiến chân ta hơi run rẩy.
Ta nặn ra một nụ cười méo xệch, dựa lưng vào cửa để chống đỡ cơ thể đang chột dạ: "Bách Lý... công tử, tìm ta có chuyện gì sao?"
Sắc mặt chàng dần bình tĩnh lại, bước từng bước chậm rãi về phía ta, mỗi bước chân chàng hạ xuống, ta lại căng thẳng thêm một phần, có chút muốn mở cửa chạy trốn.
Nhưng ta không dám, bên ngoài còn có Hách Liên Phù Tô.
Ra khỏi cánh cửa này, không chỉ bên Bách Lý Kính Trầm, ngay cả bên Hách Liên Phù Tô cũng sẽ không dung thứ cho ta nữa.
Còn cha ta, nhất định sẽ ra tay với Cầm di nương trước, tám tháng nay ta tiêu của ông ấy biết bao nhiêu bạc, chắc chắn cũng sẽ không khá hơn là bao.
Ánh mắt dò xét của chàng nhìn ta chằm chằm, "Lê cô nương, môi của thế tử và môi của ta, cái nào đẹp hơn?"
Hả?
Ta bị câu hỏi này làm cho đầu óc trống rỗng.
Rõ ràng nói năng không hề có chút cảm xúc, nhưng ta lại cảm thấy da đầu căng ra.
Bách Lý Kính Trầm đang tức giận.
Chưa kịp hoàn hồn, chàng đã đi tới trước mặt ta, chỉ cách hai nắm tay, chàng cúi đầu nhìn ta, nhưng ánh mắt lại rơi vào môi ta.
Ta căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, chẳng lẽ chàng biết chuyện hôm nay rồi sao?
"Cái đó..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuan-phong-nhu-hoa/chuong-6.html.]
Ta muốn cúi đầu, ta muốn trốn tránh.
Nhưng lời còn chưa nói ra, cằm đã bị ngón tay lạnh lẽo kẹp chặt, Bách Lý Kính Trầm dùng sức, ta buộc phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
Ánh mắt nóng bỏng và tàn nhẫn kia đủ khiến ta mềm nhũn, nhưng chàng vẫn chưa hài lòng, nhân lúc ta hoảng loạn né tránh liền cúi đầu xuống, hơi thở hòa quyện, môi kề môi chỉ còn cách một khoảng cách nhỏ xíu.
Ta sợ hãi, không dám động đậy, ngón tay bấu chặt vào cánh cửa đau điếng, càng không dám mở mắt.
Thuận tiện niệm thầm bài chú tĩnh tâm mà di nương thường niệm ba lần trong lòng.
Hôn Hách Liên Phù Tô là vì nhiệm vụ, nhưng đối mặt với Bách Lý Kính Trầm, trái tim lại như con thú bị nhốt, không ngừng giãy giụa, niệm chú tĩnh tâm cũng vô dụng.
Trong không khí tĩnh mịch, ta nghe thấy hơi thở của hắn, cũng cảm nhận được trái tim mạnh mẽ đang đập loạn nhịp của hắn, cũng hỗn loạn như ta.
Đây vẫn là Bách Lý Kính Trầm lúc trước, chỉ cần vô tình chạm vào tay cũng sẽ xin lỗi ta sao?
Ta như nhìn thấy bông trà trắng muốt kia đang dần bị vấy bẩn bởi bụi trần, không, phải nói là lộ ra phần đen tối ẩn sâu trong vẻ ngoài phong nhã.
Ta vẫn còn đang choáng váng vì cú sốc này, tay Bách Lý Kính Trầm đã đặt lên cánh cửa, chỉ hơi dùng sức, cánh cửa đã bị đẩy ra một khe hở.
Ta cũng bị lực này đẩy về phía trước, không thể tránh né, cảm giác mềm mại lạnh lẽo trên môi trực tiếp đánh thẳng vào đầu và trái tim ta, tiếp theo là sự xâm chiếm mang theo chút trả thù của chàng.
Không giống như nụ hôn chấm nước với Hách Liên Phù Tô, mà là cảm giác chân thật nhất.
Ta sợ hãi lùi về sau, cánh cửa lại đóng chặt, nhân lúc lùi ra, thuận tiện thoát khỏi hắn.
Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, ta thấy đáy mắt chàng tràn đầy sự chiếm hữu và tuyên bố không chút che giấu.
Ta bỗng nhiên dũng cảm lên, hỏi thẳng: "Bách Lý công tử, chàng có thích ta không?"
Bách Lý Kính Trầm ngừng thở, không trả lời ta.
Ta ổn định tinh thần, tiếp tục hỏi: "Vậy chàng có thể cưới ta làm vợ không?"
Chàng sững người một lúc, trong mắt hiện lên vẻ dò xét, mở miệng nhưng không nói gì.
Như vậy, chính là không thể.
Cưới một tiểu nữ của tiểu quan thất phẩm ngoài kinh thành, đối với Bách Lý gia là gia đình quyền quý mà nói, là chuyện tuyệt đối không thể.
Cha ta cũng đâu có cứu cha hắn.