Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Lại Nảy Mầm - 4

Cập nhật lúc: 2024-12-08 17:55:47
Lượt xem: 152

Chu Ý Hành nằm co ro trong chăn, một tay nắm chặt lấy góc áo tôi, miệng thì thào những tiếng không rõ ràng. 

 

Tôi rót cho cậu bé một cốc nước, thỉnh thoảng lại đứng lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu bé, lo rằng cậu bé sẽ sốt. 

 

Chính nhờ những lần thức dậy kiểm tra, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay nhẹ ngoài cửa. 

 

“Rắc” một tiếng, cửa mở ra. 

 

Có ai đó mò mẫm trong bóng tối bước vào. 

 

“Anh Vương, khuya thế này ngươi có việc gì sao?” 

 

Bước chân người đó khựng lại, một lúc sau mới lúng túng trả lời: 

 

“Chưa ngủ à? Tôi chỉ là không ngủ được, đi loanh quanh, vô tình đi nhầm phòng thôi.” 

 

Ánh mắt anh Vương, dưới ánh trăng, nhìn thấy Chu Ý Hành trong lòng tôi liền sáng lên. 

 

“Đứa trẻ bị bệnh sao? Thời buổi này trẻ con bị bệnh là tốn kém lắm.” 

 

“Em gái, tôi thấy cô một mình nuôi con cũng không tiện, có nghĩ đến chuyện tái giá không?” 

 

“Trong công trường có một quản lý nhỏ, trong tay có chút tiền, chỉ là hơi lùn, nên mãi chưa lấy được vợ. Tôi kể sơ qua về cô, anh ta có vẻ thích, hay là ngày mai gặp mặt thử xem?” 

 

Tôi im lặng nhìn anh ta, không nói lời nào. 

 

“Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì.” 

 

Anh ta cười gượng, định bước ra ngoài. 

 

“Anh Vương thực sự là vô tình đi nhầm phòng sao?” 

 

“Phụp” một tiếng, khuỷu tay của Anh Vương đụng vào công tắc bên tường, cả căn phòng sáng rực ánh đèn. 

 

Khuôn mặt anh ta khi xanh khi trắng, lắp bắp: 

 

“Đây là nhà ta, tôi đi đâu chẳng được?” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Tiếng động làm chị Hồng thức giấc. Chị bước đến, vừa hay nhìn thấy tôi ôm Chu Ý Hành trong lòng, đối mặt với anh Vương đang lỏng lẻo dây thắt lưng. 

 

Sắc mặt chị lập tức trở nên khó coi. 

 

Tôi đặt toàn bộ số tiền dành dụm của mình lên bàn, ôm Chu Ý Hành bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: 

 

“Cảm ơn chị Hồng đã cưu mang, đứa trẻ bị bệnh, tôi cũng nên đi thôi.” 

 

Không biết đã đi bao xa, chị Hồng đuổi theo, trên tay chị là một chiếc áo khoác dày cùng với số tiền tôi để lại. Chị nhất quyết đưa lại cho tôi. 

 

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay ta. 

 

Khuôn mặt chị Hồng đầy vẻ áy náy: 

 

“Là tôi có lỗi với em, em gái, tôi đã không giữ được anh ta.” 

 

“Anh Vương không phải trẻ con, hành vi của anh ta không cần chị chịu trách nhiệm. Lỗi lầm của anh ta cũng không cần chị thay anh ta xin lỗi.” 

 

Tôi nhận lấy chiếc áo khoác, nhưng nhét lại tiền vào túi Chị Hồng, nghiêm túc nói: 

 

“Chị Hồng, thật ra lúc ấy, dù không có Anh Vương, chị cũng nhất định có thể tự mình thoát ra. Bây giờ cũng vậy.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuan-phong-lai-nay-mam/4.html.]

 

Chị Hồng cuối cùng cũng chỉ cho tôi một lối đi. 

 

Chị có một người cậu họ làm tài xế ở khu phía bắc thành phố, làm việc cho nhà họ Giang. 

 

Nghe nói nhà họ Giang đang tuyển một người làm vườn, công việc bao ăn ở, đãi ngộ khá tốt. 

 

Chị Hồng vốn định đi làm, nhưng vẫn chưa sắp xếp được chuyện gia đình. 

 

Vì vậy, lần này chị nhường cơ hội đó cho tôi . 

 

Tôi bế Chu Ý Hành, lúc này đang bị cảm lạnh, men theo ánh đèn đường mà đi về phía bắc. 

 

Khi trời sáng, Chu Ý Hành tỉnh dậy. 

 

Cậu bé vùi mặt vào vai tôi, chẳng bao lâu sau, vai áo tôi  đã ướt một mảng. 

 

“Con thấy không khỏe sao?” 

 

Tôi đặt cậu bé xuống, vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán. 

 

Đôi mắt của Chu Ý Hành vẫn còn long lanh nước. 

 

“Cô không bỏ con lại sao?” 

 

“Tôi  đã nói rồi, tôi  sẽ không bao giờ bỏ rơi con.” 

 

Cậu bé dang tay ôm chặt lấy tôi . 

 

Thực ra trại trẻ mồ côi kia không chính quy. 

 

Phần lớn trẻ em được nhận nuôi đều thật sự có cơ hội bắt đầu cuộc sống mới. 

 

Nhưng viện trưởng lại cố ý chọn ra vài đứa trẻ, nhắm đến những gia đình muốn có con nuôi nhưng không đủ điều kiện hợp pháp. 

 

Ông ấy tìm cách cho người ta “mua” con nuôi bằng tiền. 

 

Chỉ cần chịu chi, là có thể chọn bất kỳ đứa trẻ nào. 

 

Chu Ý Hành đã nhiều lần bị người ta xem như món hàng để “mua”, rồi lại bị trả về. 

 

Bây giờ, cậu bé sẽ không quay lại đó nữa. 

 

Cậu bé đã có mẹ. 

 

Cậu họ của chị Hồng nhanh chóng sắp xếp công việc cho chúng tôi . 

 

Ông giúp tôi  chuyển đồ vào căn phòng đơn dành cho nhân viên trong khu nhà của nhà họ Giang, sau đó nhanh chóng phổ biến các quy tắc. 

 

Ông nói không được nhìn thẳng vào bà chủ, khi gặp phải cúi đầu và khom người. Chỉ được hoạt động trong sân, nếu không được phép thì không được vào nhà. 

 

“Việc này nhàn hạ, lương cũng không tệ.” 

 

Nói xong, ông liếc quanh, chắc chắn không có ai mới hạ giọng: 

 

“Thực ra làm trong biệt thự mới nhiều tiền, một tháng tận 1 vạn! Nhưng bà chủ khó tính lắm, phải quỳ gối giúp bà ấy mang giày, quỳ gối lau sàn. Những ngày qua không biết bà ấy đã đuổi bao nhiêu người rồi.” 

 

Đồng hồ điểm một giờ, ông vội chỉnh lại cà vạt: 

 

“Không nói nữa, tôi  phải đưa cậu chủ đi học đàn.” 

Loading...