Xuân Phong Lại Nảy Mầm - 3
Cập nhật lúc: 2024-12-08 17:55:32
Lượt xem: 99
Chị ấy tự xưng là chị Hồng, còn chồng chị, Anh Vương, là một thợ phụ nhỏ trong công trường.
Hai vợ chồng thuê một căn nhà nhỏ gần công trường, một người sáng đi tối về làm việc ở công trường, người còn lại làm cơm hộp, sáng tối đạp xe ba gác đi bán.
Sau một ngày mệt nhoài, cuối cùng cũng có một nơi để dừng chân.
Chu Ý Hành vui vẻ cầm chổi quét dọn phòng, ngay cả mạng nhện ở góc tường cũng không bỏ sót.
Chị Hồng mang đến cho chúng tôi một chiếc chăn, cười nói:
“Em gái, cái chăn này chưa phơi nắng, còn hơi ẩm, hai người chịu khó dùng tạm.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi vừa trò chuyện cùng nàng được vài câu, bỗng bên ngoài cửa vang lên tiếng xoay chìa khóa.
“Hẳn là nhà tôi về rồi, hai người nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cho anh ấy một bát mì.”
Tôi ôm chiếc chăn, cẩn thận trải ra ngay ngắn. Sau đó rút tờ khăn giấy, ngăn Chu Ý Hành đang nghịch ngợm, lau sạch mặt mũi cho cậu bé.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bát vỡ.
Một giọng nam thô lỗ quát lên:
“Tôi cưới được một người vợ hay rước một vị Bồ Tát về nhà vậy? Tốt bụng thế sao không rước hết đám lang thang ngoài kia về cho đủ đi?”
Chị Hồng hạ giọng, nhỏ nhẹ van xin anh ta nói nhỏ lại.
“Tôi có gì mà không dám nói, còn sợ bọn họ nghe thấy sao? Mặt dày mày dạn ở lại nhà tôi, còn biết xấu hổ không?”
Tiếng cãi vã liên tục kéo dài, mãi đến nửa đêm mới yên.
Tôi giữ chặt tai Chu Ý Hành, còn cậu bé thì co ro trong lòng ta, sắc mặt trắng bệch.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng len qua cửa sổ, Chu Ý Hành đã thức dậy sau một đêm không yên giấc.
Cậu bé lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình: một chiếc khăn, một chiếc áo khoác, và một viên đá nhỏ có hình đầu mèo.
Những dòng chữ im lặng bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu cuộn lên.
[Khó khăn lắm mới có nơi ở, chẳng lẽ phản diện lại sắp bị đuổi đi?]
[Đứa trẻ hôm qua còn chăm chỉ quét dọn, gấp chiếc áo khoác nhỏ của mình gọn gàng thế kia.]
[Giá trị hắc hóa đã tăng lên 65%, đừng thương xót phản diện, hãy thương cho nam chính tương lai đi.]
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Ý Hành, quyết định đến từ biệt chị Hồng.
Khi tôi gõ cửa bếp, người mở cửa không phải là chị Hồng, mà là chồng chị ấy – anh Vương.
Thấy ta, anh Vương khựng lại, rồi ánh mắt hắn bỗng sáng lên kỳ dị, nhìn chằm chằm vào tôi không dứt.
Chị Hồng, đang nhào bột phía sau, bước lên đẩy anh Vương ra.
“Em gái, các ngươi định đi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuan-phong-lai-nay-mam/3.html.]
“Chúng tôi định rời đi, cảm ơn chị Hồng.”
Chu Ý Hành nghiêm túc cúi người chào chị ấy.
“Chẳng có gì đâu, tôi với lão Vương nhà tôi…”
Chị Hồng chưa nói hết câu, đã bị anh Vương cắt ngang.
“Trời bên ngoài lạnh, công việc khó tìm, căn phòng đó không có ai ở cũng để trống. Hai mẹ con các ngươi cứ ở lại đi.”
Nụ cười trên mặt chị Hồng lập tức đông cứng.
Chị ấy nghi hoặc nhìn chồng, lại phát hiện ánh mắt anh ta vẫn dán chặt lên người tôi.
Nhìn về phía tôi lần nữa, trong mắt chị Hồng đã thêm vài phần dò xét.
“Đúng vậy.” Nụ cười của chị ấy gượng gạo: “Ở lại đi.”
5
Tôi và Chu Ý Hành lại mang hành lý trở về căn phòng nhỏ.
Chu Ý Hành đột nhiên có chút cảm lạnh, nếu tiếp tục ra ngoài hứng gió lạnh, e rằng sẽ bị sốt.
Chúng tôi đành phải ở lại thêm một đêm.
Sắp xếp xong, tôi quay trở lại bếp, xắn tay áo giúp chị Hồng một tay.
Vừa rửa rau, tôi vừa lắng nghe chị Hồng kể về những chuyện xưa.
Khi nhắc đến anh Vương, khuôn mặt chị Hồng vẫn đầy vẻ tôn sùng.
Chị ấy kể rằng mình sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cha mẹ nuôi chị lớn lên chỉ để đổi lấy một khoản tiền sính lễ không nhỏ.
Anh Vương đã cật lực làm việc suốt ba năm mới đủ tiền cưới chị về.
Chính anh đã kéo chị ra khỏi địa ngục ấy.
“Vậy em thấy anh Vương thế nào?”
Một câu hỏi rõ ràng là dò xét.
Tôi đặt đĩa rau vừa rửa sạch lên thớt, bình tĩnh đáp:
“Chị Hồng, tôi chỉ muốn nuôi dưỡng Chu Ý Hành nên người, không nghĩ đến điều gì khác.”
“Anh Vương đối tốt với chị là đủ rồi. Hôm nay làm xong việc, tôi cũng sẽ ra ngoài tìm việc. Không nên làm phiền chị thêm nữa.”
Khuôn mặt chị Hồng lập tức đỏ bừng:
“Không sao đâu, tôi chỉ tiện miệng nói thôi.”
Sau khi giúp chị Hồng xong việc, tôi chủ động dọn dẹp vệ sinh.
Đến giờ anh Vương sắp về, tôi liền đi vào phòng và khóa cửa lại.