XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:34:23
Lượt xem: 2,636
Trong lúc chúng ta đang nói chuyện thì hạ nhân chạy vào báo: “Thanh Thành quận chúa ở ngay ngoài cửa ạ.”
Sau khi mời người vào, Bùi Tri Hạ rất tự giác muốn đi ra ngoài nhưng Lý Gia Nhiên giữ nàng lại.
“Điện hạ không chúc mừng ta sao?”
Lý Gia Nhiên cười hỏi.
“Chúc mừng.”
Lý Gia Nhiên lại nói: “Điện hạ, ta có chút hối hận rồi.”
Ta không nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy, không biết nàng ấy muốn nói chuyện gì.
Hối hận vì đã tốn thời gian ở chỗ ta, hối hận vì đã sai lầm hay là hối hận vì năm đó không ở lại kinh thành.
“Thế nhưng cũng may tất cả đều còn kịp, hôm nay ta cũng đạt được mong muốn.” Lý Gia Nhiên thoải mái nói.
Gia tộc Lý Gia Nhiên là một nhánh của hoàng thất, phụ thân của nàng ấy là đường thúc họ hàng xa.
“Vậy mà ta lại không biết dã tâm của ngươi, có lẽ ta chưa bao giờ hiểu rõ ngươi cả.” Ta nói.
“Cho dù hoàng thất có suy tàn thì ta vẫn phải ở bên, ta vĩnh viễn đều là Thái tử phi, bất luận Thái tử là ai.” Đây là tiếng lòng của Lý Gia Nhiên.
Lý Gia Nhiên không có tình cảm ái mộ với ta, ít nhất hiện tại là không có.
“Điện hạ, bảo trọng.” Lý Gia Nhiên đột nhiên đứng dậy, nói lời cáo biệt ta.
“Bảo trọng.” Ta cũng đứng lên.
Ta bỗng nhiên nhớ tới con diều giấy đứt dây trong ngày xuân thời thơ ấu.
Trong khi ta đang hối hận vì mất đi một con diều, Lý Gia Nhiên lại ngẩng đầu nhìn trời nói: “Theo gió mà lên, thẳng chín tầng mây.”
Có lẽ từ lúc đó chúng ta không phải là người chung đường nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-13.html.]
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng nói ra được hai chữ ‘bảo trọng’ này.
“Điện hạ, sau này quận chúa sẽ không tới nữa sao?” Bùi Tri Hạ có chút mù mờ khó hiểu sau khi Lý Gia Nhiên rời đi.
Cầu về cầu, lộ về lộ, thế thôi.
Ta tìm lại những bức thư Lý Gia Nhiên viết cho ta nhiều năm về trước, ta bảo Bùi Tri Hạ mở ra đọc cho ta nghe.
“Điện hạ, đều là giấy trắng.” Bùi Tri Hạ kinh ngạc nói.
Chắc hẳn nàng ấy đoán được ta nhất định sẽ không xem những bức thư này nên nàng ấy cũng khinh thường viết. Lý Gia Nhiên không làm chuyện cảm động bao giờ, mỗi một bước đi đều phải nhìn thấy hồi báo.
Cái gọi là tìm kiếm thần y nhiều năm phỏng chừng cũng chỉ là bịa chuyện, chỉ vì nàng ấy muốn diễn trước mặt mọi người rằng mình là người có tình có nghĩa.
“Phu nhân đốt đi!” Ta dặn dò.
Bùi Tri Hạ đáp một tiếng rồi gọi Tiểu Liên mang chậu than tới, ném hết những bức thư kia vào trong, xung quanh bắt đầu truyền đến mùi khét nhè nhẹ.
“Điện hạ, còn tìm thần y nữa không?” Bùi Tri Hạ hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Thầy thuốc không thể thành thần, làm gì có thần y cơ chứ?”
Ta biết cho dù mình có nói gì thì Bùi Tri Hạ sẽ không chịu nghe, chắc chắn nàng vẫn đi tìm tên thần y kia.
Ba vạn ba ngàn bậc thang lên núi, nàng làm đúng theo quy củ của thần y, bước lên một bước rồi lại dập đầu một cái.
Lúc ta biết tin tức này thì nàng đã rời kinh được mấy ngày.
“Không phải nàng nói nàng đi chơi với tiểu nương tử Lý gia sao?” Lúc ta gặp được Bùi Tri Hạ là lúc nàng ngã bệnh ở trạm dịch.
“Vì nếu ta nói ra thì điện hạ nhất định không cho ta đi.” Bùi Tri Hạ nhỏ giọng nói thầm.
Ta thở dài: “Còn không phải ta sợ nàng bị lừa sao.”
“À.” Dường như Bùi Tri Hạ đã biết mình bị lừa, thành thật nhận trừng phạt của ta.
“Nếu như còn có lần sau thì nàng không được lén lút đi như thế mà phải mang ta đi cùng!” Ta sờ đầu Bùi Tri Hạ, cảm nhận được cái trán bầm tím đắp đầy thuốc.