XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:32:54
Lượt xem: 3,721
Bùi đại nhân tiến lên hàn huyên với ta hai câu: “Thần chiêu đãi không chu toàn, kính xin điện hạ thứ tội.”
“Nhạc phụ đại nhân nói gì thế, hôm nay chỉ là gia yến, không cần câu nệ như thế.” Ta mỉm cười.
Bùi đại nhân có bốn nữ nhi và một nhi tử, ngoại trừ trưởng nữ Tri Xuân thì ba vị còn lại đều là di nương sinh ra.
“Nghe nói Tứ tiểu thư kén rể vào phủ ư?” Ta và nhạc phụ tán gẫu dăm ba câu.
Bùi đại nhân thở dài: “Vì thần chỉ một duy nhất một nhi tử dưới gối nên mới bất đắc dĩ phải ra hạ sách này.”
Việc riêng của Bùi gia, ta cũng không tiện xen vào mà chỉ có thể tùy ý an ủi hai câu.
Sau đó Bùi đại nhân lại nói đến việc Triệu di nương mới vào phủ năm nay đã hoài thai: “Thần cũng không ôm hy vọng sinh được nhi tử.”
“Nữ nhi tri kỷ cũng rất tốt.” Ta cười nói.
Ta cách Bùi mẫu không xa, chỉ nghe thấy suy nghĩ trong lòng lão thái thái: “Vị hôn phu của Tri Xuân có vẻ ngoài cường tráng, vị hôn phu của Tri Hạ có vẻ thanh dật, vị hôn phu của Tri Thu lại tuấn tú, vị hôn phu của Tri Đông lại quyến rũ, chỉ có đứa tôn tử ngốc nghếch của ta mà thôi!”
Ta cũng đoán được tính cách của Bùi Tri Hạ giống ai rồi, trên bất chính thì hạ tắc loạn.
“Hôm nay vừa gặp Tứ muội phu đã thấy không tầm thường, quả thật xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam kinh thành.” Người nói lời này là tam tiểu thư Bùi Tri Thu.
Bùi Tri Hạ vừa nghe xong liền không vui: “Cũng không biết là kẻ nào có mắt không tròng, dám nói lời như thế chứ.”
Ta đưa tay nhéo tay Bùi Tri Hạ, sợ nàng lại gây chuyện thị phi cho ta.
Lời này của Bùi Tam tiểu thư không phải là lời khen ngợi, không chút nghi ngờ là đang trào phúng người ở rể này.
“Tam tỷ nói quá rồi.” Bùi Tri Đông bị người khác khi dể cũng không buồn, nhẹ nhàng tiếp nhận.
Bùi Tri Thu thấy không có gì thú vị nên lại quay sang trêu chọc Bùi Tri Hạ: “Nhị tỷ tỷ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-10.html.]
Không đợi nàng ta nói xong, ta đã cảm giác được Bùi Tri Hạ bên cạnh chợt xông ra ngoài.
Chỉ nghe Bùi đại nhân thở dài nói: “Lão nhị, lão tam lại sắp đánh nhau rồi…”
Ta không nhìn thấy gì cả nên chỉ có thể hỏi Bùi đại nhân: “Vì sao lại đánh nhau?”
“Thần cũng không biết nhưng việc đánh nhau đã là tiết mục cố định của các nàng mỗi khi có gia yến rồi.” Từ miệng Bùi đại nhân vang lên tiếng ‘tách tách’, hẳn là đang cắn hạt dưa.
9.
Ta đứng dậy quát lớn: “Bùi Tri Hạ, không được vô lễ!”
Bùi Tri Hạ nghe thấy giọng ta bèn hừ lạnh một tiếng: “Bùi Tri Thu, hôm nay ta nể mặt điện hạ, coi như tha cho ngươi.”
Bùi tam tiểu thư đáp lễ một câu: “Cũng như nhau cả thôi, chưa nói một lời đã thích động thủ với người ta rồi.”
“Làm sao, thế chẳng lẽ ngươi không nói lời nào hay sao?” Bùi Tri Hạ vặn lại.
Bùi Tri Thu kiêu ngạo nói: “Đương nhiên không phải.”
Bùi Tri Hạ quay lại đứng bên cạnh ta: “Cho nên ta trực tiếp động thủ, tiết kiệm thời gian cho nhau.”
Mọi người thấy nhưng không hề trách móc, tựa hồ đây đã là thói quen khi hai người họ gặp mặt.
“Nhị tỷ cũng chỉ kiêu ngạo được một đoạn thời gian nữa thôi, đợi đến khi Thanh Thành quận chúa vào kinh đi…” Tiếng lòng Bùi Tri Thu cũng truyền vào trong tai ta.
Ta nghe được lời này, trái tim bất giác nhảy dựng một cái.
Mặc dù ta biết rõ giữa ta và Thanh Thành quận chúa đã không còn khả năng nhưng hồi ức với nàng ấy vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Thanh Thành quận chúa Lý Gia Nhiên là thanh mai trúc mã với ta, bởi vì từ nhỏ nàng ấy đã thông minh, lanh lợi nên thường hầu hạ bên người Thái Hậu.