Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-01-15 14:29:03
Lượt xem: 588

Tôi có chút hoang mang: “Hả?”

 

Lục Trạch Xuyên thấy tôi không có phản ứng gì thì càng buồn bã hơn, nếu như cậu ấy mà có một cái đuôi thì lúc này chắc chắn nó sẽ cụp hẳn xuống, giống như chú cún con bị cướp mất món đồ chơi yêu thích vậy.

 

“Đây là phong cách ăn mặc thường ngày của Cố Lâm. Vậy nên bà vẫn còn thích anh ta...”

 

“Dừng!”

 

Tôi hiểu ý nghĩ của cậu ấy, không nhịn được cười.

 

“Tôi với Cố Lâm thật sự không còn liên quan gì nữa rồi! Còn về việc vì sao nhìn ông thêm vài lần là vì chưa bao giờ nhìn thấy ông mặc kiểu quần áo này nên hơi kinh ngạc thôi. Mấy bộ trước đó của ông đâu phải tôi chưa thấy bao giờ...”

 

Có thể thấy rõ ràng Lục Trạch Xuyên đã vui vẻ trở lại, cái người này lúc cười lên vậy mà còn có chút ngọt ngào, nhưng vẫn cứ như trước kia, rất đáng ghét.

 

“Thế bà thấy tôi mặc bộ này thế nào?”

 

“Ừm, cũng khá đẹp, nhưng tôi vẫn thích phong cách trước đây hơn.”

 

Lục Trạch Xuyên miễn cưỡng được dỗ dành, chậc lưỡi một tiếng, không hiểu tại sao tai có chút đỏ lên: “Coi như bà cũng có mắt nhìn đấy!”

 

Gần đến dưới nhà, khi tôi đang muốn hỏi Lục Trạch Xuyên có muốn lên nhà ngồi chút không thì đột nhiên thấy cậu ấy chớp mắt trở lên lạnh lùng.

 

Quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lục Trạch Xuyên, dưới ánh đèn đường là một thân hình quen thuộc đang đứng.

 

14.

 

Cố Lâm dường như ngay khi nhìn thấy tôi liền bước nhanh tới.

 

Tôi theo thói quen muốn chạy về phía anh ta, đột nhiên nhớ đến mọi sự việc vừa xảy ra mấy ngày nay và chúng tôi đã chia tay, trái tim đập điên cuồng bình tĩnh lại, còn mang theo chút đau nhói.

 

Lục Trạch Xuyên gần như theo bản năng kéo tôi ra sau lưng, Cố Lâm vượt qua cậu ấy muốn kéo tôi, nhưng bị Lục Trạch Xuyên hất tay đi.

 

“Tiểu Tinh, chúng ta nói chuyện.”

 

“Ngài Cố,” Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ta như vậy “Chúng ta đã chia tay rồi.”

 

Tôi nhìn Cố Lâm đứng ngẩn người tại chỗ, trên mặt còn mang theo mấy phần hoảng hốt không cách nào che giấu, khó tin đáp: “Em gọi anh là gì?”

 

“Nếu không anh muốn nghe gì?”

 

Dường như anh ta có chút bực bội: “Anh không đồng ý chia tay.”

 

Lục Trạch Xuyên chế nhạo một tiếng.

 

Cố Lâm lại muốn đến kéo tôi đi, Lục Trạch Xuyên thấy vậy lập tức nổi giận, tôi thở dài một hơi, nói với Lục Trạch Xuyên: “Tôi nói chuyện với anh ta một lát, rất nhanh thôi. Ông lên nhà nghiên cứu máy chiếu chút đi, tối nay chúng ta xem phim.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xa-tan-chan-troi-gan-ngay-truoc-mat/chuong-10.html.]

Nhìn cậu ấy đứng yên không nhúc nhích, tôi liền kéo nhẹ tay cậu một chút, hơi dỗ dành: “Mau đi đi.”

 

Lục Trạch Xuyên rời đi với vẻ mặt khó coi.

 

Chỉ còn lại tôi với Cố Lâm, anh ta xoa nhẹ sống mũi, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

 

“Nếu như em muốn dùng trò lạt mềm buộc chặt này để thu hút sự chú ý của anh thì em thành công rồi đấy.”

 

Tôi tức giận bật cười: “Sao lúc trước tôi không phát hiện ra anh lại tự luyến như thế này nhỉ, Cố Lâm? Tùy anh, nghĩ thế nào thì nghĩ, nếu nửa đêm đến tìm tôi chỉ vì để nói những chuyện này thì tôi không tiếp nữa.”

 

Tôi xoay người muốn rời đi.

 

Đột nhiên anh ta năm chặt lấy tay tôi, bởi vì tức giận mà lời nói có chút mất kiểm soát: “Hay là em thực sự đã ở bên cái cậu bạn kia rồi nên mới muốn chia tay anh để trải qua ngày tháng tốt đẹp cùng cậu ta đúng không!”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì cái tát kia đã được vung ra rồi.

 

Đánh xong, tay tôi vẫn còn run nhè nhẹ.

 

Là tức giận, còn có kinh ngạc cùng bất lực và một nỗi buồn to lớn khi muộn màng nhận ra. Ai cũng có thể nảy sinh nghi ngờ ác ý với tôi, nhưng anh, dựa vào cái gì chứ?

 

Anh có tư cách gì, anh là cái thá gì?

 

Cố Lâm bị tôi tát đến nghiêng mặt đi, đầu lưỡi chạm vào má, đột nhiên mọi tức giận đều biến mất, quay lại xin lỗi tôi.

 

“Anh xin lỗi, Tiểu Tinh anh xin lỗi, anh không cố ý nói như vậy, vừa nãy là do anh quá tức giận không khống chế được cảm xúc, em đừng để trong lòng.”

 

“...Anh đang tức giận cái gì chứ.”

 

Tôi nhìn anh ta bằng đôi mắt trống rỗng, thực sự không hiểu: “Tức giận vì không còn thế thân có thể khiến anh tiếp tục thỏa mãn bản thân sao? Không phải bạch nguyệt quang của anh trở về rồi ư? Chúng ta dễ hợp dễ tan không được à?”

 

Khuôn mặt Cố Lâm hiện ra một chút hoảng hốt: “Là ai nói với em chuyện này? Tề Hiểu sao?”

 

Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt lấy tay mình của anh ta ra, bởi vì dùng lực quá mạnh khiến nên tay anh ta đã trở nên trắng bệch.

 

“Không quan trọng nữa, chúng ta không có tương lai.”

 

“Nhưng anh đã không còn yêu cô ấy nữa rồi!” Cố Lâm gần như hét lên, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm lấy tôi: “Tiểu Tinh, người anh yêu hiện tại vẫn luôn là em!”

 

“Anh không yêu tôi.”

 

Tôi nhìn vào giá trị ham muốn đang chầm chậm tăng lên trên đầu anh ta.

 

Hóa ra đến 40 điểm sẽ sinh ra cảm giác muốn ôm sao?

 

“Anh chỉ yêu thích cảm giác được người khác yêu thôi. Đừng tự lừa dối bản thân nữa.”

 

Loading...