Xa Cách - 16
Cập nhật lúc: 2024-12-24 06:17:13
Lượt xem: 46
Nói đoạn, tôi mở video mà tôi đã ghi lại hôm đó:
"Mẹ, mẹ hãy cẩn thận một chút, đừng để lão đầu bị mẹ làm cho chết! Chúng ta còn trông chờ vào ông ấy để lo tiền đặt cọc nữa mà!"
"Tôi chỉ chiều theo ông ấy thôi, ông muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, không cần phải kiềm chế!"
"Người có bệnh cao huyết áp, cao mỡ, và tiểu đường, tất cả đều phải tự quản lý bản thân. Nếu ông ta có c.h.ế.t hay bị liệt thì có liên quan gì đến tôi?"
"Mua cái gì, thuê cái gì cho xong đi, có phải chỉ là làm cho có lệ thôi đâu? Mỗi đồng tiền chúng ta bỏ ra đều là của chúng ta."
"Chúng ta nói mãi cũng không kết hôn, nếu như đặt cọc mà lão đầu c.h.ế.t đi, thì sẽ đá thằng ngốc kia ra ngoài. Tuyệt vời!"
Nghe những lời này trước cửa phòng cấp cứu thật sự rất chói tai.
Hùng cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, mở to mắt quay sang Thảo, "Là như vậy sao? Hóa ra bố tôi còn đang lo lắng bán nhà cũ để góp tiền đặt cọc, còn bà lại thật lòng ghi tên các người vào? Có phải khi nhận được chìa khóa thì các người sẽ đá tôi và bố ra ngoài không?"
Lúc này, bác sĩ cấp cứu đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng, "Người nhà đâu?"
Thảo có vẻ muốn lùi lại, nhưng tôi đã đá một cú vào chân cô ấy, khiến cô ta không tự chủ được mà chạy đến trước mặt bác sĩ: "... Ờ, tôi là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xa-cach/16.html.]
"Người bệnh bị đột quỵ, đang hôn mê..."
"Không cần cấp cứu, không làm gì cả, bệnh nhân có di chúc." Thảo vội vàng cắt ngang lời bác sĩ, có vẻ như đang muốn từ bỏ.
Em trai tôi đẩy cô sang một bên, "Cút đi! Cô dám không cứu bố tôi? Bố tôi đối tốt với cô như vậy!"
"Đối tốt cái gì! Cô có hiểu không? Khi còn trẻ ông ấy..."
Bác sĩ không có thời gian để họ nói vớ vẩn, xoay qua hỏi tôi: "Bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu, dù có cứu sống cũng chưa chắc tỉnh lại, và nếu tỉnh lại thì khả năng cao là sẽ liệt giường. Các người đã quyết định chưa, đi nộp tiền đi."
Tôi không do dự, kéo Thảo lại, "Nếu cô dám không cứu bố tôi, thì tôi sẽ đưa đoạn video này cho cảnh sát. Cô muốn tiền thì phải trả giá, chẳng khác gì án tử hình hay chung thân đâu!"
Thảo thấy sức lực như bị rút hết, nhìn tôi với vẻ rụt rè, "Cứu! Nhất định phải cứu! Tôi sẽ bán thận để cứu ông ấy!"
Hai tuần sau, bố tôi được đưa ra khỏi Bệnh viện, Thảo lao tới ôm chầm lấy ông, khóc nức nở.
Bảy trăm ngàn đồng đã đổ vào bệnh viện , đổi lại chỉ là một ông lão miệng méo mó, ý thức không rõ ràng, hai tay chỉ ra những con số lung tung, khóc làm sao được không?
Nửa năm sau khi ra viện, vốn dĩ Thảo chăm sóc bố tôi rất tận tình, thì đột nhiên một ngày, cô ta bất ngờ biến mất.