VƯỢT RÀO - 7
Cập nhật lúc: 2024-12-25 13:34:32
Lượt xem: 1,281
16
Đoạn Tiêu cất điện thoại, ánh mắt lướt qua tôi và Phó Tư Châu vài lần, cuối cùng dừng lại trên người Phó Tư Châu.
Anh ta mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh như dao:
"Phó Tư Châu, nếu cậu thực sự ngủ với bạn gái của tôi..."
"Thì tôi thề sẽ khiến cậu sống không bằng chết."
Tôi lập tức chắn trước mặt Phó Tư Châu, nhìn Đoạn Tiêu bằng ánh mắt cảnh giác, sẵng giọng:
"Đoạn Tiêu, bớt phát điên."
"Tôi nhắc lại lần cuối, ngay lúc ở quán bar tôi đã đá anh rồi."
Phó Tư Châu dường như không cảm nhận được bầu không khí nặng nề này, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.
Anh gạt tay tôi ra và bước tới trước mặt Đoạn Tiêu, khóe môi nhếch lên đầy thách thức:
"Không phải tôi ngủ với cô ấy."
"Chính cô ấy ngủ với tôi."
Dây thần kinh căng như dây đàn của Đoạn Tiêu cuối cùng cũng đứt phựt.
Anh ta hét lên một câu chửi thề, giơ tay định đánh nhưng ngay lập tức bị Phó Tư Châu đè nghiến xuống.
Cuối cùng thành ra lại lĩnh trọn một cú đ.ấ.m của Phó Tư Châu.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt hung hăng của Phó Tư Châu.
Anh túm lấy cổ áo Đoạn Tiêu, cúi sát:
"Cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi? Hử?"
"Nếu cậu không làm ba cái trò khốn nạn kia thì cô ấy có bỏ cậu không?"
Đoạn Tiêu thở hổn hển, cố gắng phản kháng nhưng bị Phó Tư Châu đạp mạnh vào ngực, ngã lăn xuống đất.
Anh đứng đó, cúi đầu ngạo nghễ nhìn xuống Đoạn Tiêu như đang nhìn một thứ vô cùng thấp hèn.
"Tôi thật sự không hiểu, cậu dựa vào đâu mà chắc chắn rằng dù cậu làm gì, cô ấy cũng sẽ không rời xa cậu?"
Ánh mắt của Đoạn Tiêu chuyển hướng về phía tôi như muốn tìm kiếm một tia hy vọng. Nhưng đáp lại anh ta chỉ là ánh nhìn lạnh nhạt, vô cảm của tôi.
Tôi không buồn để tâm đến điều đó, chỉ chờ Phó Tư Châu quay lại, nắm lấy tay anh rất tự nhiên và cùng anh rời đi.
Không thèm hạ giọng, tôi cố tình châm chọc bạn trai cũ với bạn trai hiện tại:
"Hắn yếu thật đấy."
17
Đoạn Tiêu chỉ là một nốt nhạc nhỏ trong bản giao hưởng của cuộc đời tôi.
Chuyện gì nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.
Tối hôm đó, sau khi học xong tiết cuối, tôi theo Phó Tư Châu đến căn hộ bên ngoài trường của anh.
Lý do rất chính đáng – anh nuôi một chú mèo Xiêm siêu đáng yêu.
Ban đầu, tôi hoàn toàn vô tư khi đến đó, chẳng nghĩ ngợi gì cho đến khi xem phim sau bữa tối và bị anh ép uống nửa chai rượu trái cây.
Hơi men làm tôi to gan đến mức gì cũng dám làm.
Phó Tư Châu bế tôi ngồi lên đùi, vừa ôm tôi vừa hào hứng hỏi:
"Em vẫn nhớ rõ kích cỡ của nó à?"
Tôi chịu đủ cái dáng vẻ vừa thành thạo điêu luyện vừa không đứng đắn này của anh rồi, quyết định dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, bất chấp mọi giá luôn đi.
Tôi chớp mắt một cái, vô tội nhìn anh:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Nhớ, thì sao nào?"
Tôi chỉ vào một vị trí trên bụng mình, mô tả rất cụ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-rao-szvx/7.html.]
"Lúc ấy, nó đến chỗ này này."
Phó Tư Châu bật cười, cúi xuống cắn nhẹ môi tôi.
"Thật thế á?"
Rồi anh bắt đầu mở hình thức khen không ngừng với chất giọng đầy ma mị.
"Hôm đó Nguyên Nguyên ăn giỏi lắm luôn nè."
Ngón tay anh trượt dọc trên bụng tôi, xoay vòng vòng nhẹ nhàng trêu chọc tôi.
"Hôm nay chắc cũng sẽ ăn tốt, nhỉ?"
Mặt tôi lại đỏ bừng lên như trái cà chua chín, đến cả hốc mắt cũng nóng rực.
"Anh đừng lúc nào cũng dụ dỗ em như vậy, Phó Tư Châu."
Nụ hôn của anh đã dịch chuyển đến cổ tôi, giọng nói mỗi lúc một khàn hơn:
"Vậy em có thích không?"
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát về hô hấp, khẽ rên lên một tiếng, ngượng ngùng đáp:
"Thích."
Chú mèo Xiêm bị Phó Tư Châu nhốt vào phòng ngủ.
Chiếc sofa bị khai phá ra chức năng nó vốn không có và chịu đựng những điều mà nó vốn không bao giờ phải chịu.
Đêm đó, tôi bị ép phải nói không biết bao nhiêu lần “thích”.
18
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong vòng tay của Phó Tư Châu.
Tôi trở mình, quay mặt về phía anh.
Những kỷ niệm về quãng thời gian ở bên nhau chầm chậm ùa về. Anh như dòng nước thấm vào từng ngóc ngách trong tâm trí, từng chút một thay đổi tôi.
Phó Tư Châu thực sự rất ‘biết chơi’.
Nếu muốn, anh thậm chí có thể sống phóng túng hơn cả Đoạn Tiêu, chơi bời đàn đúm hơn anh ta gấp bội.
Nhưng anh lại nói rằng, anh chỉ thích mình tôi.
…
Khi tôi còn đang đờ đẫn với những suy nghĩ miên man, Phó Tư Châu chợt tỉnh.
Không kịp chuẩn bị, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Chỉ đến khi đó tôi mới nhận ra – thanh tiến trình mang tên "thích Phó Tư Châu" đã âm thầm đầy lên quá nửa.
Anh khẽ nheo mắt, siết vòng tay lại, kéo tôi sát hơn vào lòng.
Khuôn mặt anh cọ nhẹ trên hõm cổ tôi như một chú mèo tìm kiếm sự gần gũi.
Giọng nói mang theo cơn ngái ngủ thì thầm:
"Anh yêu em."
"Tống Nguyên, anh yêu em."
Nửa dưới khuôn mặt tôi cũng vùi vào cổ anh.
Cảm giác này còn khiến người ta ngại ngùng hơn cả những lần kề cận cự ly âm mãnh liệt trước đó.
Tôi lí nhí đáp lại:
"Em biết rồi."
Động tác ôm của Phó Tư Châu bỗng khựng lại trong một chớp mắt, gần như không thể nhận thấy.
Rồi anh vẫn dịu dàng như lúc ban đầu.
"Ừ."
Anh không hỏi tôi thêm bất kỳ điều gì.