VƯỢT RÀO - 6
Cập nhật lúc: 2024-12-25 13:34:07
Lượt xem: 1,328
Tôi mơ hồ nhận ra có vẻ như đã xảy ra hiểu lầm.
Mọi ý định phản bác hay đáp trả đều biến mất hết.
Giọng tôi dịu hẳn:
"Em không ghét anh đâu, đàn anh."
"Em tỉnh dậy thấy anh không có ở đó nên tưởng anh đã đi trước rồi."
"Điện thoại em tắt nguồn, quên mở lại, không phải em cố tình bơ anh."
Anh hơi nhướng mày, có lẽ không ngờ câu chuyện lại đi theo hướng này.
Phó Tư Châu chậm rãi mở lời giải thích rằng sáng nay anh ra ngoài mua bữa sáng cho tôi.
Anh đã nhắn tin báo tôi rồi, chỉ tại tôi tắt máy nên không thấy.
Hiểu lầm đã được làm rõ.
Bàn tay của Phó Tư Châu bám lên eo tôi.
"Vậy thì…"
Anh cười nhẹ, trông rất nho nhã nhưng ánh mắt không hề có chút ý cười nào, thậm chí còn ẩn chứa sự đe dọa.
"Đàn em, em sẽ chịu trách nhiệm với anh, đúng không?"
Hai chữ cuối được nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng, như thể chỉ cần tôi nói một chữ không thôi là đi chầu ông bà ông vải liền vậy.
Tôi run rẩy, như một chiến binh quả cảm lao thẳng vào chỗ chết, gật đầu.
Phó Tư Châu cuối cùng cũng tha cho tôi.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn, đang định quay lại cuộc họp thì người phía sau lại một lần nữa gọi tôi.
Anh nén cười, nghiêm túc và dịu dàng:
"Sợ em hiểu lầm rằng anh làm vậy chỉ vì trách nhiệm…"
"Cho nên nhấn mạnh với em một điều."
Phó Tư Châu chăm chú nhìn tôi, ánh mắt anh trong trẻo hơn cả nước suối.
"Anh thích em."
"Thích từ rất lâu rồi."
14
Từ khi nhận lời tỏ tình của Phó Tư Châu, tôi luôn cảm thấy có một chút ngượng ngùng khi ở bên anh.
Nhưng dường như chỉ có tôi cảm thấy vậy.
Mọi chuyện thay đổi hoàn toàn sau một biến cố bất ngờ.
Mãi đến khi đó, tôi mới đột phá được rào cản giữa cả hai...
---
Trên trang confession của trường có một lời nhắc nhở:
Gần đây, quanh khu vực trường xuất hiện một gã biến thái béo ú thích khoe ‘của quý’ giữa đường giữa phố để khiến các cô gái hoảng sợ, từ đó thỏa mãn sở thích quái đản của mình.
Hôm ấy, tôi đang cực kỳ bực bội vì áp lực khi kì thi đến sát nút.
Bất ngờ, gã biến thái ấy lại vô tình chạm mặt tôi trên một con đường vắng lúc chạng vạng.
Tôi không hét lên như những cô gái khác.
Sự im lặng của tôi khiến hắn sững lại, không hiểu tại sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy.
Tôi liếc nhìn hắn, chép miệng khó chịu và tuôn lời mạt sát:
"Nghĩ của mình đáng tự hào lắm hay sao mà suốt ngày đem ra khoe thế?"
"Quả ớt trên cây đại thụ hả? Thấy mình oai lắm đúng không?"
"So với bạn trai tôi thì cái thứ đó đúng là nhỏ nhắn đáng yêu thật đấy, thích gọi là que tăm hay cây kim nào!"
Gã biến thái tức giận đỏ mặt: "Cô!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-rao-szvx/6.html.]
Tôi nhếch môi:
"Đừng cáu."
Rút điện thoại ra, tôi bình tĩnh mở chế độ quay video:
"Thích khoe chứ gì? Để tôi giúp anh livestream luôn, khỏi cảm ơn nhé."
Tay kia tôi lặng lẽ đút vào túi, nắm chặt máy điện kích.
Nếu hắn không chạy mà lao tới tấn công thì tôi sẽ cho một cú giật nhớ cả đời, chừa hẳn thói ‘khoe hàng’.
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ hung hãn nhưng bỗng ánh mắt chuyển hướng ra phía sau tôi.
Hắn như bị đông cứng tại chỗ, sau đó nhanh chóng xoay người chạy mất, tay chân lóng ngóng không biết nên che mặt hay che ‘quả ớt’ trước.
Tôi chưa kịp tự hào về hành động trừ hại cho xã hội của mình thì đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi sau lưng.
Quay lại, tôi hóa đá tại chỗ.
Đối mặt với ánh mắt của Phó Tư Châu, thà trời giáng một tia sét đánh trúng tôi ngay và luôn đi cho rồi.
Anh cười, đôi mắt đào hoa tràn đầy sự phóng túng.
Anh vừa định nói thì giọng nói lạnh lùng của một người khác chen vào:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Tôi có thể hỏi…"
"Bạn trai mà em vừa nói là ai?"
Là Đoạn Tiêu.
Anh ta đứng không xa, không rõ đã ở đó bao lâu, biểu cảm bình tĩnh nhưng lại giống như sự yên tĩnh trước cơn bão lớn.
Phó Tư Châu không hề nao núng, bước lên chắn trước mặt tôi, thờ ơ nhìn lại anh ta.
Anh mỉm cười, giọng nhẹ tênh:
"Cậu nghĩ là ai?"
Đoạn Tiêu nhìn anh chằm chằm, đưa ra cảnh cáo cuối cùng:
"Phó Tư Châu, chuyện này không liên quan đến cậu."
"Tôi đang nói với Tống Nguyên."
Lời nói của Đoạn Tiêu khiến tôi chợt nhớ ra một điều: Hôm đó, tại sao anh ta lại khẳng định rằng tôi và Phó Tư Châu không làm gì?
Hiển nhiên, Phó Tư Châu không nói gì với anh ta.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn chính là câu nói tiếp theo của Đoạn Tiêu.
"Đêm đó, chẳng phải hai người chỉ ở quán bar cả đêm, không hề ra ngoài sao?"
Nắm tay Đoạn Tiêu siết chặt đến mức nổi rõ gân xanh.
"Đừng nói với tôi là hai người làm chuyện đó ngay trong phòng riêng của quán bar đấy nhé?"
Anh ta cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
"Như thế thì ghê tởm quá còn gì?"
Tôi bước ra từ sau lưng Phó Tư Châu, hỏi thẳng anh ta:
"Làm sao anh biết bọn tôi ở lại quán bar?"
"Đoạn Tiêu, anh theo dõi chúng tôi à?"
Nụ cười của anh ta càng lạnh hơn:
"Tôi rảnh đến mức đó sao?"
Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra, cho tôi xem một đoạn hội thoại trong nhóm nhỏ của bộ phận anh ta phụ trách ở hội sinh viên.
Một thành viên trong nhóm tình cờ đi qua quán bar hôm đó và nhận ra xe của Phó Tư Châu đậu ở gần đó.
Sáng hôm sau, thấy xe vẫn ở nguyên chỗ, họ tự cho rằng hai chúng tôi chỉ đơn thuần ở lại quán bar để hoàn thành thử thách mà thôi.
Cả cuộc gọi hôm đó cũng bị họ cho là chúng tôi chỉ cố tình khiêu khích Đoạn Tiêu.