VƯỢT RÀO - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-25 13:33:39
Lượt xem: 1,220
11
Tôi không hề bị mất trí nhớ.
Vì vậy, khi nhìn thấy Đoạn Tiêu đứng chờ dưới ký túc xá, tôi chẳng bất ngờ chút nào.
"Nguyên Nguyên."
Anh ta bước tới trước mặt tôi, biểu cảm không hề giận dữ như tôi tưởng tượng. Ngược lại, giọng nói còn dịu dàng hơn thường ngày.
"Anh đã xóa toàn bộ liên lạc với Thẩm Anh rồi. Sau này anh cũng sẽ giữ khoảng cách với cô ấy."
"Còn chuyện em nói chia tay tối qua, mình coi như chưa từng xảy ra, nhé?"
?
??
Tôi thậm chí không biết phải trưng ra bản mặt nào mới có thể diễn tả hết sự ngỡ ngàng và khó hiểu của mình lúc này.
So với hành động hời hợt hôn Thẩm Anh rồi đá bay cô ả, điều khiến tôi khó lòng giải thích hơn là việc anh ta rõ ràng biết tôi và Phó Tư Châu đã làm gì tối qua nhưng vẫn có thể đến tìm tôi để xuống nước xin lỗi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh ta có sở thích bị ‘cắm sừng’ hay không.
Tôi ngừng lại một chút, rồi vẫn không kìm được mà hỏi thẳng:
"Anh không để ý chuyện tối qua tôi và Phó Tư Châu…"
Anh ta giơ tay gõ nhẹ vào trán tôi, nét mặt thoải mái:
"Đừng giả vờ nữa, Nguyên Nguyên."
"Anh đã biết rồi, hai người tối qua chẳng làm gì cả."
Tôi sững sờ, phản ứng đầu tiên là nghĩ chắc Phó Tư Châu đã kể với anh ta.
Cũng đúng thôi.
Anh ấy biến mất không lời từ biệt đã đủ nói rõ ràng rằng anh không muốn để lộ sự thật tôi ‘chơi’ anh ấy miễn phí.
Đoạn Tiêu vừa nói vừa định ôm tôi.
"Nhưng em thật sự lừa được anh rồi đó. Đêm qua anh phát điên đi tìm em cả đêm."
"Cho nên chúng ta coi như hòa nhau, được không?"
Tôi phiền không chịu nổi, mạnh tay đẩy anh ta ra.
"Đã bảo là chia tay rồi mà. Đừng đến làm phiền tôi nữa được không?"
"Phiền anh tránh xa tôi ra, đêm qua tôi xem bói, quẻ phán anh khắc tài vận của tôi."
Đêm qua bị bào suốt hơn ba tiếng đồng hồ, tôi về phòng, chui vào chăn nhỏ tiếp tục ngủ bù.
12
Mãi đến chiều, tôi mới bị bạn cùng phòng gọi dậy.
"Nguyên Nguyên, hội sinh viên của cậu sắp họp rồi đấy."
"Chủ tịch hội sinh viên nói gọi điện cho cậu nhưng máy tắt, liên lạc không được, bảo mình nhắn cậu một tiếng."
Tôi ngồi dậy, im lặng một lúc, rồi uể oải ngáp một cái.
"Ừ, cảm ơn cậu nhé."
Sau đó, như một con lười, tôi chậm rãi bò xuống giường, rửa mặt, sạc điện thoại rồi ra ngoài.
Khi đến phòng sinh hoạt của hội sinh viên, tôi đã hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Vẫn chưa đến giờ họp, kể cả Phó Tư Châu và chủ tịch hội sinh viên cũng chưa tới.
Một đàn em lặng lẽ lân la tới gần tôi với vẻ mặt ngại ngùng.
Cô bé giật nhẹ tay áo tôi, má đỏ ửng.
"Đàn chị, anh Phó Tư Châu, phó chủ tịch hội sinh viên mình ấy, chị biết anh ấy có bạn gái chưa không? Em muốn theo đuổi anh ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-rao-szvx/5.html.]
Một cảm giác xấu hổ không tên trào lên trong lòng tôi, tôi không hiểu mình đang chột dạ cái gì.
Tôi lắc đầu, nói: "Chắc là chưa có đâu."
Đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, tò mò hỏi tiếp:
"Vậy chị thân với đàn anh Phó đúng không? Có thể kể cho em nghe chút về anh ấy không?"
Tôi lắc đầu mạnh hơn, cố gắng phủi sạch quan hệ, giữ hình tượng đóa cao cô độc cao ngạo cho Phó Tư Châu.
"Chị không quen thân đâu."
"Thật đấy, chị còn chẳng nói với anh ấy được mấy câu."
Ngay giây sau, một giọng cười giễu cợt vang lên từ phía sau.
"Cũng đúng nhỉ."
"Dù sao tối qua cũng chỉ có mình tôi nói chuyện."
"Còn em thì ngoài 'ư' với 'a' ra có nói gì đâu."
Tôi không cần quay lại cũng cảm nhận được luồng khí lạnh sau lưng.
Hôm nay Phó Tư Châu mặc áo khoác gió, kéo khóa lên tận cổ, gần như sát đến cả cằm.
Toàn thân màu đen càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị cho anh.
Anh ấy khoanh tay, tựa vào khung cửa, ánh mắt mang theo ý cười như có như không.
13
Tôi bị Phó Tư Châu kéo vào một phòng học trống khác.
Anh đặt tôi ngồi trên bàn, hai tay chống hai bên, nhốt tôi giữa vòng tay mình.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua tôi.
"Không ngờ đấy, đàn em."
"Ai biết em tệ đến vậy."
Oan gì mà oan dữ, đừng có ụp lên đâu tôi vậy chứ.
Ngay lập tức, tôi ngẩng phắt lên, môi suýt nữa chạm vào cằm anh.
Phó Tư Châu lập tức nghiêng đầu né tránh.
"Ai dạy em?"
"Hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, không chịu trách nhiệm mà coi được à?"
Tôi nghiêm mặt, phản bác đầy lý lẽ:
"Em không định hôn anh."
Đó là chuyện ngoài ý muốn mà!
Anh cười khẩy rất khẽ.
"Tôi khuyên em nhớ lại cho kỹ vào."
Không biết tại sao, hình ảnh tôi đòi hôn anh tối qua bỗng ùa về trong đầu.
Sống lưng vừa mới thẳng lên được một xíu lại nhanh chóng gập xuống rất hèn.
Rõ ràng là Phó Tư Châu đang giận.
Anh tiếp tục tính sổ:
"Thịt anh xong không nói một lời đã chạy, hử?"
Rồi anh rũ mi, môi nhếch lên tự giễu trông rõ cô độc:
"Tôi không ngờ em lại ghét tôi đến cỡ đó."
"Để phân rõ giới hạn với tôi mà không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Em làm được đến mức đó luôn mà."