Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VƯỢT RÀO - 4

Cập nhật lúc: 2024-12-25 13:33:10
Lượt xem: 1,321

Phó Tư Châu cởi áo, thân trên trần trụi không còn mảnh vải nào, chỉ mặc một chiếc quần thể thao dây rút màu xám.  

 

Anh lười nhác dựa vào ghế sofa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.  

 

"Lại đây."  

 

Tôi vô thức nhìn thoáng qua 6 múi cơ bụng như những chiếc bánh mì gối mini xếp ngay ngắn trên cơ thể anh. Ánh mắt tôi như bị hút chặt vào đó, không thể rời đi được huhuhu.  

 

Tôi ngoan ngoãn lê bước tới trước mặt anh ta.  

 

Phó Tư Châu tay cầm một chai gì đó giống như lọ thuốc, đôi mắt đào hoa mê hoặc hút hồn, nhẹ giọng nửa như dỗ dành nửa như rù quến:

  

"Nể tình hôm nay tôi giúp em, em giúp tôi thoa thuốc nhé?"  

 

Tôi gật đầu, cảm thấy mình như một cây kem đang tan chảy, vừa nóng nực vừa bất lực nhưng vẫn cố gắng nhận nhiệm vụ gian khổ này.  

 

"Đau ở đâu vậy, đàn anh?"  

 

Anh kéo tay tôi, đặt lên một múi bụng săn chắc.  

 

"Chỗ này ạ?" Tôi chớp mắt thật nhanh, cố chuyển chủ đề nhưng không hay rằng mặt mình lúc này đã đỏ rực như quả đào chín rục.  

 

Phó Tư Châu không trả lời, chỉ tiếp tục kéo tay tôi đặt lên một múi cơ bụng khác.  

 

"Chỗ này cũng đau, đàn em ạ."  

 

Anh khẽ cười, lại trở về dáng vẻ biếng nhác không đứng đắn kia.  

 

Chai thuốc kia cứ bôi hoài bôi hoài... chẳng biết từ lúc nào tôi đã ngồi trên người anh.  

 

Phó Tư Châu lặp lại chiêu cũ, kéo ngón tay tôi áp lên môi mình.  

 

"Chỗ này cũng đau à?" Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ấy.  

 

Giọng nói khàn khàn của Phó Tư Châu vang lên:  

 

"Em thử hôn xem, rồi sẽ biết có đau không."  

 

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, bị mê hoặc đến mất hết lý trí, cúi đầu khẽ hôn lên.  

 

Sau đó lập tức rụt lại luôn.  

 

Phó Tư Châu đặt hai tay lên eo tôi, rũ mắt dịu dàng hỏi tôi:

  

"Hửm? Sao không hôn nữa?"  

 

Tôi hơi ngượng, rụt rè hỏi anh:  

 

"Vẫn hôn tiếp được ạ?"  

 

Nhận được đáp án khẳng định, tôi không ngần ngại cúi xuống hôn lần nữa.  

 

Nhưng lần này Phó Tư Châu giữ chặt sau gáy tôi, xoay chuyển thế cục. Mạnh mẽ chiếm thế thượng phong, anh không chút do dự tách mở hàm răng tôi…

 

08  

 

Khi tay của Phó Tư Châu vừa lướt đến vạt áo tôi thì điện thoại của tôi bất ngờ đổ chuông, thật không đúng lúc chút nào.  

 

Phó Tư Châu bưng hai má tôi, tiếp tục khóa chặt môi tôi, dường như không có ý định dừng lại.  

 

Đến khi ánh mắt liếc thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, anh mới lùi lại một chút.  

 

Anh cầm điện thoại lên, nghe máy.  

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của Đoạn Tiêu, có vẻ rất gấp gáp:

  

"Tống Nguyên, em đang ở đâu?"  

 

"Bạn cùng phòng nói em chưa về ký túc xá, rốt cuộc bây giờ em đang ở với ai?"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-rao-szvx/4.html.]

Phó Tư Châu thản nhiên khe khẽ chạm nhẹ môi tôi rồi lại tách ra, chạm rồi lại rời đi liên tục, anh hờ hững đáp cho có:

  

"Giờ này gọi đến, cậu định mang ba con sói cho chúng tôi à?"  

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Tôi hoàn toàn không để ý đến Đoạn Tiêu ở đầu dây bên kia, chỉ say mê tựa vào người Phó Tư Châu khẽ cọ, rướn người lên tìm môi anh.  

 

"Muốn nữa."  

 

Phó Tư Châu cười khẽ, tay giữ lấy cằm tôi khẽ miết. Anh kéo dài giọng “ừ” một tiếng, thì thầm đầy mập mờ:

  

"Đợi lát nữa tôi cho em."  

 

Đoạn Tiêu hiếm khi tức giận đến thế.  

 

"Phó Tư Châu, cậu biết tôi thích Tống Nguyên đến nhường nào mà vẫn dám động vào cô ấy! Làm anh em kiểu gì vậy?"  

 

Phó Tư Châu bật loa ngoài, tiện tay ném điện thoại sang một bên, cầm tay tôi đặt lên dây rút trên cạp quần, tay nắm tay chỉ tôi cách tháo.  

 

Anh ta thản nhiên đáp lại lời của Đoạn Tiêu: 

 

"Giờ thì không phải nữa rồi."  

 

Không còn anh em gì sất.  

 

Tôi thấy Đoạn Tiêu thực sự rất phiền phức.  

 

Anh ta cứ như một ông vua sốt sắng, không ngừng càm ràm khiến Phó Tư Châu không còn thời gian để hôn tôi nữa.  

 

Tôi giật lấy điện thoại, thẳng tay cúp máy rồi tắt nguồn.  

 

Phó Tư Châu bật cười hài lòng, hơi nghiêng đầu để hôn tôi 

sâu hơn.  

 

09  

 

Tôi đã nghe các chị khoá trên và các em khoá dưới kể không biết bao nhiêu lần rằng Phó Tư Châu là một người kiệm lời, lạnh lùng.  

 

Nhưng đêm nay, anh ấy nói cực kỳ nhiều.  

 

"Đừng động đậy, để tôi cởi giúp em."  

 

"Nguyên Nguyên, chỗ này cũng rất đẹp, đừng che."  

 

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, làm những lời khen và động viên của anh trở nên quyến rũ vô cùng.  

 

"Nguyên Nguyên giỏi lắm, mở mắt ra nhìn mình trong gương, được không em?"

  

"Sao lại không chứ, rõ ràng là rất ngọt mà." 

 

"Em muốn nếm thử vị của chính mình không?"  

 

Tôi gần như bị nhấn chìm trong cạm bẫy ngọt ngào này, không tự chủ được làm ra những chuyện mà khi tỉnh táo lại nhớ đến, chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống cho đỡ xấu hổ.  

 

10  

 

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Phó Tư Châu đã rời đi.

  

Không để lại bất kỳ lời nhắn nào.  

 

Rõ ràng, anh không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với tôi.

  

Đêm qua chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.  

 

Tôi ngồi ôm chăn, có chút hụt hẫng dù đã lường trước. 

 

Nhưng khi ánh nắng ấm áp chiếu lên bờ vai vẫn hằn dấu vết đỏ hồng, tôi nhanh chóng nghĩ thông suốt rồi.  

 

Coi như mình được trải nghiệm miễn phí hotboy khoa tài chính đi!  

 

Loading...