Vương Gia Thay Nước Suốt Đêm - Chương 4: .
Cập nhật lúc: 2024-08-05 12:15:55
Lượt xem: 359
"Ta muốn có con."
"Rất muốn có con."
Muốn có thêm một người yêu thương chàng.
Tuyên Vương mếu máo, lại muốn khóc.
Ta vội vàng che miệng hắn lại.
"Không được khóc!"
"Chàng mà còn khóc, kiếp này ta dù có cạo trọc đầu đi tu cũng không gả cho chàng nữa."
Tuyên Vương chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.
Chớp mắt một cái, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
Hắn òa khóc giải thích, giải thích không được liền đưa lưỡi l.i.ế.m tay ta.
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
Tên háo sắc này còn l.i.ế.m liếm môi, tiếc nuối nói:
"Vương phi lúc nào cũng thơm tho."
Ta mặt không cảm xúc nói:
"Ôi chao, lúc nãy đi nhà xí quên rửa tay, hy vọng Vương gia đừng chê."
Tuyên Vương len lén lau tay áo lên lưỡi, miệng vẫn không thành thật: "Vương phi làm gì, ta cũng không chê."
Nói xong, tay hắn bắt đầu không an phận sờ soạng lên mặt ta.
Sắp chạm đến mặt ta, rèm xe đột nhiên bị người ta vén lên, Thanh Liễu vung roi ngựa bước vào.
Một roi quất thẳng vào bàn tay đang sờ soạng của Tuyên Vương.
"Tên háo sắc nhà ngươi, dám khinh nhờn tiểu thư nhà ta!"
Thanh Liễu luôn bảo vệ chủ, lại không sợ chết, kiếp trước không ít lần "đắc tội" với Tuyên Vương.
Tuyên Vương bị nàng dọa cho sợ, có chút sợ hãi.
Nhưng lúc này không được, ta không phải Tuyên Vương phi, không có tư cách quản hắn.
Thanh Liễu tức giận đến mức muốn đánh tiếp.
Ta vội vàng ngăn cản.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bị ta cản lại, Thanh Liễu tức giận nói:
"Tiểu thư, người cũng quá dễ tính rồi đấy!"
Ta dỗ dành nàng: "Người này là Tuyên Vương! Tuyên Vương đấy!"
Thanh Liễu sững sờ, không tin.
"Sao có thể? Tiểu thư, người nhất định là nhận nhầm rồi!"
"Cả thiên hạ đều biết Tuyên Vương thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc."
Nàng chỉ vào Tuyên Vương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuong-gia-thay-nuoc-suot-dem/chuong-4.html.]
"Người xem hắn ta xem, rõ ràng là tên háo sắc, sao có thể là Tuyên Vương?"
Haiz, đúng là tin đồn hại c.h.ế.t người.
Thanh Liễu có chút áy náy quay đầu đi:
"Nô tỳ đánh hơi mạnh tay, đánh đến mức tên háo sắc này khóc rồi."
Theo ánh mắt Thanh Liễu, ta nhìn về phía sau.
Quả nhiên, Tuyên Vương đang co rúm ở góc xe, lặng lẽ xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay đỏ ửng vì bị roi quất, nước mắt rơi lã chã.
Mỹ nam rơi lệ, quả thật là đẹp động lòng người.
Có lẽ nhận ra chúng ta đang nhìn hắn, Tuyên Vương lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy, không cho ta cơ hội chuộc lỗi.
Hắn nghiêm mặt nói: "Đứng lên đi, bổn vương không trách ngươi, ngươi bảo vệ chủ tử là chuyện nên làm, mọi chuyện hôm nay đều là lỗi của bổn vương, bổn vương xin lỗi Tạ tiểu thư, mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua."
"Lộ dẫn ta sẽ sai người làm lại cho tiểu thư, đồng thời phái thêm vài ám vệ âm thầm bảo vệ các ngươi."
Nói xong, hắn tháo ngọc bội bên hông đưa cho ta:
"Nếu thiếu thốn bạc, có thể dùng ngọc bội này đến Vạn Tài tiền trang."
"Bản vương chúc tiểu thư một đường thuận buồm xuôi gió."
Nói xong, hắn không chút lưu luyến, sải bước ra khỏi xe ngựa.
Tiếc là xe ngựa chật hẹp, hắn phải khom lưng đi.
Trông thật buồn cười.
Tim ta đã sớm mềm nhũn, vội vàng ngăn cản:
"Nếu Vương gia không có việc gì, có thể cùng chúng ta đến biên quan ngắm cảnh."
Bước chân đang dứt khoát bỗng khựng lại, giọng nói có chút tủi thân truyền đến:
"Tạ tiểu thư nói không muốn gặp lại ta nữa."
"Đó là lời nói lúc tức giận, Vương gia tuấn tú lịch sự như vậy, sao ta có thể không muốn gặp chứ?"
"Thật sao?"
"Thật!"
"Là nàng tự nói đấy nhé!"
"Ừm, là ..."
Chết tiệt, ta lại bị hắn dắt mũi rồi.
Đều tại ta đạo tâm bất ổn.
Tuyên Vương cười ngây ngô như kẻ ngốc.
Thanh Liễu tức giận dậm chân:
"Tiểu thư! Nam nữ thụ thụ bất thân, người còn muốn thế nào nữa?"
Tuyên Vương như có như không vén tay áo, Thanh Liễu dậm chân: "Ấy, nô tỳ, nô tỳ ..."
Ta lắc đầu cười khổ.
Nha đầu ngốc, sao ngươi đấu lại tên hồ ly sống hai đời như hắn chứ?