Vườn Thú Nhân Loại - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-01 08:25:54
Lượt xem: 2,086
Hoàng Thế Phong vùi đầu vào tay tôi, nước mắt thấm ướt đẫm lòng bàn tay.
"Không phải chúng ta là bảo bối sao? Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này? Không phải Ủy viên thể thao là bảo bối quý giá nhất mà chúng nói sao!"
Cậu ta lẩm bẩm.
"Ban đầu đã nói sẽ cùng nhau trở về khu căn cứ. Cùng nhau trở về mà."
Tôi lắc đầu, đã sớm tê dại: "Bảo bối? Không có thực lực, không được tôn trọng, bị ép buộc trân quý, thì có gì là trân quý? Thích cậu, cậu chính là bảo bối nhỏ, cản đường rồi, cậu chính là con thú tìm đường chết."
Hoàng Thế Phong ngẩng đầu lên khỏi tay tôi, mặt đầy nước mắt.
"Ba Ba, có phải tớ sai rồi không. Tớ không nên—"
18
Đúng lúc này, bên trong trạm triển lãm vang lên những âm thanh ám muội.
Là của Trùng tộc.
Để chúng tôi có thể nhanh chóng nhập tâm vào trạng thái.
Chúng đã quan sát, quay lại hình ảnh giao phối của những người khác.
Như vậy có thể kích thích người mới tốt hơn.
Nước mắt tôi rơi xuống, tôi nhìn thấy Học tra Lý Kiến Khang đang rơi lệ, nhìn thấy Ủy viên học tập với sắc mặt trắng bệch tê dại, nhìn thấy Trương Quyên Quyên nhắm nghiền mắt, cũng nhìn thấy chính khuôn mặt của mình.
Hoàng Thế Phong đưa tay che mắt tôi.
"Xin lỗi."
Sinh ra đã làm nô lệ, không có chút tôn nghiêm.
Từng nói thời gian còn dài, không còn là hy vọng, mà là tuyệt vọng dài đằng đẵng.
Thời gian thuê của tôi còn một năm nữa là hết hạn.
Để có thể giữ lại một đứa con.
Tôi lại bị thụ tinh.
Lần này, tôi sinh ra bốn đứa.
Thật ra lúc sinh ra tôi đã biết trong đó có hai thai c.h.ế.t lưu.
Nhưng khi công bố, lại là bốn đứa đều sống sót.
Hai đứa giữ lại, hai đứa sau khi lớn lên sẽ đưa về khu căn cứ.
Trong thời gian tôi mang thai, để duy trì độ hot của trạm triển lãm, họ lại mượn khách mời Trương Quyên Quyên đến.
Cô ấy vẫn béo tròn trắng trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuon-thu-nhan-loai/chuong-11.html.]
Nhưng giờ đây đã không còn dáng vẻ tự tại như trước, bởi vì hầu như sinh sản không ngừng nghỉ.
Cơ thể cô ấy đã biến dạng nghiêm trọng, cũng vì vậy, họ đã cho cô ấy mặc quần áo che chắn.
Giờ đây cô ấy rất khó mang thai, sau lần sinh trước vì tắc ống dẫn trứng mà mất đi khả năng sinh sản.
Thêm vào đó tuổi đã cao sắc đã phai, hiện tại đã sớm đã không còn là ngôi sao nhân loại như trước.
Đến trạm triển lãm, cô ấy ngồi vào vị trí trước đây của tôi.
Dựa vào việc chụp ảnh cùng Trùng tộc để kiếm táo và khoai lang ăn.
Khoai lang ăn nhiều không tiêu hóa được, hay đánh rắm, vì vậy cô ấy luôn bị người nuôi dưỡng quát mắng.
Căn phòng đơn có bể bơi trước đây đã không còn, cô ấy ở trong một căn phòng đơn bình thường, bên ngoài phòng đơn chính là nơi chụp ảnh, cô ấy hầu như lúc nào cũng phải làm việc.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Bởi vì Trùng tộc có loài sống ban ngày ngủ ban đêm, có loài sống ban đêm ngủ ban ngày.
Sinh đẻ không dưới năm lứa, Trương Quyên Quyên sau khi bị vắt kiệt giá trị lợi dụng, liền trở thành đồ chơi.
Một món "đồ chơi" ngắm cảnh được ban ơn sủng ái, được Trùng tộc yêu thích.
Tôi gặp lại cô ấy khi đang đưa hai đứa nhỏ ra ngoài làm việc.
Những năm qua, dù có khó chịu thế nào. Tôi cũng đều kiên trì ra ngoài.
Độ hot chính là bùa hộ mệnh của tôi.
Tôi cũng học được cách lấy lòng Trùng tộc.
Sau đó cẩn thận lắng nghe âm thanh với tần số khác nhau của chúng, từng chút một suy đoán ý nghĩa.
Đối với tất cả ký hiệu mà tôi có thể nhìn thấy, tôi đều ghi nhớ.
Dần dần, tôi cũng có thể nghe hiểu được một chút.
Cũng có thể nhìn hiểu được một chút.
Bên ngoài sảnh vang lên tiếng hoan hô, tôi nhìn thấy đại ca Trùng tộc quen thuộc Cách Trị, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn đi theo tôi.
Tôi dùng ngôn ngữ Trùng tộc mà tôi đã học được nói với anh ta, về nhà.
Lúc này tất cả những con Trùng tộc đang chụp ảnh bên cạnh Trương Quyên Quyên đều chạy ùa về phía tôi, những con Trùng tộc vây quanh tôi, hoan hô, vung vẩy xúc tu, tiếng ríu rít không ngừng vang lên.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi, cô ấy cắn môi, những đứa con mà cô ấy sinh ra trong mấy năm nay, không một đứa nào sống sót.
Cô ấy nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.
Tự do và tôn nghiêm ở đây có thể đổi lấy tiền, nhưng tiền cược là do kẻ thống trị đưa ra, cho cậu, cậu mới có, không cho, cậu chính là vật phẩm, phế phẩm.
Giờ đây cô ấy đã hiểu, nhưng cô ấy đã lãng phí hết tất cả cơ hội ra ngoài và khả năng trốn thoát tự cứu mình.
Chỉ có thể chờ đợi.