VỤ MAI MỐI KINH TỞM - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-02-12 07:32:28
Lượt xem: 4,304
Hắn theo bản năng ôm lấy cổ, toàn thân run rẩy dữ dội, phát ra tiếng "ư ư" đứt quãng.
Cái đục vẫn cắm trên cổ hắn.
Hắn không dám rút, cũng không dám động đậy, mặc cho m.á.u tươi phun ra xối xả.
Tôi lăn xuống giường, loạng choạng chạy về phía cửa phòng ngủ.
Ở phòng khách, bà của Kỳ Ngọc đang mút chân ngỗng.
"Căn nhà thuê của con bé này tuy nhỏ, nhưng lại khá ấm áp. Tiểu Ngọc, con dùng điện thoại của Lán Lán xin nghỉ phép cho nó, nói là mẹ nó sắp c.h.ế.t phải về chăm sóc một thời gian. Mùa đông này chúng ta cứ ở đây, đợi bụng nó lớn, cũng nảy sinh tình cảm với chú con rồi, thì đi đăng ký kết hôn. Đăng ký xong rồi hãy báo cho bố mẹ nó..."
Còn Kỳ Ngọc, đang cầm điện thoại, sắc mặt ngày càng trầm xuống.
"Bà ơi, chú năm đó căn bản không phải vì bênh vực con, đúng không?"
"Ôi dào, chuyện xưa rồi còn nhắc lại làm gì!"
Bà cụ vừa nhai chóp chép, vừa sung sướng tính toán chuyện tốt.
Ngẩng đầu lên, bà ta nhìn thấy tôi mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy máu.
"Ôi trời ơi!"
Bà ta giả vờ kêu lên, vội vàng chạy đến.
"Thằng ranh con này, sao lại đánh Lán Lán ra nông nỗi này! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"
Kỳ Ngọc lí nhí: "Lán Lán..."
Tôi cắn răng chịu đau, chạy nhanh về phía cửa chống trộm.
Bà cụ ra sức ôm lấy eo tôi.
"Lán Lán, mẹ sẽ dạy dỗ thằng ranh con đó thay con! Đừng giận nữa, mẹ thương con, mẹ thương con mà."
Đúng lúc này, Kỳ Sinh Tài đột ngột mở cửa phòng ngủ, nghiến răng nghiến lợi bước ra.
Một tay giữ cái đục trên cổ, một tay cầm lấy bình hoa trên tủ nhỏ bên cạnh, ném thẳng vào đầu tôi.
Tôi vội vàng xoay người, bình hoa đập vào đầu bà cụ.
Máu tươi túa ra khắp các nếp nhăn trên mặt bà ta.
Bà ta "á" lên một tiếng, ngã gục xuống đất.
Kỳ Sinh Tài mặc kệ vết thương của mẹ mình, nhìn quanh quất, nhất thời không tìm thấy vũ khí nào thích hợp, liền rút thắt lưng của mình ra.
"Chú... chú, mau dừng tay lại! Con gọi xe cấp cứu!"
Kỳ Ngọc lao đến, một tay cản hắn, một tay kéo tôi lại.
"Lán Lán, cậu cũng đừng nóng vội, tớ biết tớ sai rồi, chúng ta có gì từ từ nói chuyện!"
Kỳ Sinh Tài quất thắt lưng vào mặt Kỳ Ngọc, mắng: "Con khốn! Đừng ở đây giả làm người tốt nữa, cút mẹ mày đi!"
Kỳ Ngọc ôm mặt, tức giận nói: "Mày... mày còn mặt mũi mắng tao!? Mày hại tao chưa đủ thảm sao! Bây giờ tao mất chồng mất nhà đến bạn bè cũng mất nốt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vu-mai-moi-kinh-tom/het.html.]
Kỳ Sinh Tài phỉ nhổ một cái: "Mất thì tốt! Mày một thân một mình sạch sẽ không vướng bận, vừa tốt để đi kiếm tiền nuôi tao cả đời!"
Hai người càng mắng càng dữ dội, rồi lao vào đánh nhau.
Tôi nhân cơ hội hét lên: "Kỳ Ngọc! Bằng chứng chúng ta đã có rồi! Mau báo cảnh sát đưa hắn vào tù!"
Kỳ Ngọc ngơ ngác.
Kỳ Sinh Tài nghe thấy càng thêm điên tiết, lại giơ cao thắt lưng: "Con khốn! Cả đời này mày đừng hòng sống yên ổn!"
Tôi giả vờ lại gần kéo hắn, "vô tình" đẩy hắn ngã xuống đất.
Cơn giận chất chứa bấy lâu của Kỳ Ngọc bùng nổ.
Cô ta ngồi lên người Kỳ Sinh Tài, rút cái đục gỗ trên cổ hắn ra, điên cuồng đ.â.m xuống người hắn!
"Tao không nợ mày! Không nợ bà!
"Bố tao cũng không nợ! Mẹ tao cũng không nợ!
"Tại sao các người lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tao!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tại sao chuyện gì cũng bắt tao gánh vác, lo liệu?
"Tại sao lại bắt nạt chồng tao? Tại sao lại làm nhục bố mẹ chồng tao?
"Tại sao lại kéo tao xuống địa ngục! Đồ vô lại!"
Cứ mỗi câu mắng nhiếc, cô ta lại đ.â.m một nhát.
Kỳ Sinh Tài nhanh chóng tắt thở, nằm im trên đất, giãy giụa vài cái rồi bất động.
Tôi nhân cơ hội chạy ra cửa, mở cửa xông ra ngoài.
Bên ngoài, mấy cảnh sát từ thang máy chạy vào, phía sau còn có một anh chàng giao đồ ăn.
Ngoài chuông cửa có hình, trong nhà tôi còn lắp đặt camera giám sát.
Ban đầu chỉ là sợ gỗ quý dùng cho công việc trong nhà bị trộm, không ngờ, lại vừa đúng lúc cung cấp bằng chứng đắc lực cho việc "phòng vệ chính đáng".
Kỳ Sinh Tài c.h.ế.t tại chỗ.
Bà của Kỳ Ngọc bị đột quỵ, được đưa đến bệnh viện, trải qua quá trình cấp cứu đau đớn, gắng gượng được hai ngày thì qua đời.
Kỳ Ngọc bị kết án mười bốn năm tù vì tội cố ý g.i.ế.c người.
Khi con cô ấy chào đời, cô ấy đã xin hoãn thi hành án.
Tôi đến bệnh viện thăm cô ấy, mang cho cô ấy một nồi lẩu ngỗng.
Ngày Tết Dương lịch, đáng lẽ đã hẹn cùng nhau ăn.
Đáng tiếc, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ ngồi chung một bàn ăn nữa.
(-Hết-)