Vọng Vọng Giai Ninh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-03-27 15:33:02
Lượt xem: 1,244

12

 

Vào ngày cưới, Thẩm Vọng đặc biệt mời nhà thiết kế đến nhà để làm tạo hình cho tôi.

 

"Cô Tần, đây đều là những mẫu lễ phục mới nhất, cô xem có bộ nào vừa ý không?"

 

Nhà thiết kế nịnh nọt giới thiệu, nhưng tôi lại không có chút hứng thú nào, tâm trí cứ lơ lửng ở nơi khác.

 

Giờ đây, nam nữ chính đã có cái kết HE, đồng nghĩa với việc tôi có thể bị "xóa sổ" bất cứ lúc nào.

 

Cái c.h.ế.t không đáng sợ, nhưng việc biết trước mình sắp mất mạng lại là một cảm giác vô cùng tồi tệ.

 

Nhà thiết kế gọi tôi mấy lần mà không thấy phản ứng, đành bất lực quay sang cầu cứu Thẩm Vọng.

 

Thẩm Vọng nhận ra sự bất thường, đứng dậy, một tay đẩy tôi vào phòng thay đồ, áp sát từ phía sau.

 

Ngón tay hắn lướt dọc sống lưng tôi, giọng nói khàn khàn:

 

"Tiểu thư không ngoan vậy, có phải muốn tôi tự tay giúp em thay đồ không?"

 

Tôi chặn tay hắn lại, trừng mắt cảnh cáo:

 

"Cứ lấy đại một bộ đi."

 

Thẩm Vọng chọn một chiếc váy dạ hội đuôi dài thêu hoa tinh xảo. Đẹp thì đẹp, nhưng quá rườm rà.

 

Tôi ném trả lại cho hắn, thản nhiên lấy một bộ váy lưng trần màu champagne.

 

Ừm, bộ này đủ nhẹ nhàng.

 

Nhà thiết kế thấy sắc mặt Thẩm Vọng trầm xuống, lập tức khéo léo khuyên nhủ:

 

"Cô Tần, bộ váy này đúng là đẹp, nhưng có phần đơn giản quá. Với nhan sắc rực rỡ của cô, nên chọn những bộ lộng lẫy hơn thì mới tôn lên được vẻ đẹp của cô. Cô xem thử bộ này nhé?"

 

"Tôi chọn bộ này."

 

Nhà thiết kế còn muốn khuyên tiếp, nhưng Thẩm Vọng phất tay ra hiệu cô ta im lặng:

 

"Đi thay đi."

 

Tôi thay đồ xong bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Vọng.

 

Hắn đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, suy tư điều gì đó. Nghe thấy tiếng động, anh ta ngước mắt nhìn lên.

 

"Rất đẹp."

 

Thẩm Vọng bước tới, kéo tôi đến trước bàn trang điểm, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau:

 

"Có thích không?"

 

Nhìn vào gương, người phụ nữ bên trong môi đỏ, mắt long lanh, tôi hài lòng gật đầu:

 

"Cũng được."

 

Hắn gật gù, rồi đột nhiên cúi xuống, hai tay siết chặt eo tôi.

 

Bỗng dưng, tôi cảm thấy một hơi ấm ẩm nóng chạm vào vùng lưng trần, ngưa ngứa.

 

Tôi vùng vẫy: "Thẩm Vọng, anh làm gì đấy?!"

 

Thẩm Vọng giữ chặt tôi, mạnh mẽ cắn xuống, thậm chí còn dùng răng cọ sát lên da tôi.

 

"Aiss...!" Tôi ôm lấy vết đỏ trên lưng, tức muốn khóc: "Thẩm Vọng, anh bị nghiện làm chó rồi hả?!"

 

Hắn đứng dậy, bình thản chỉnh lại cà vạt lệch: "Chỉ là đánh dấu lãnh thổ thôi."

 

13

 

Tại lễ cưới, Lục Tây Chu và Tần Uyển tình tứ như đôi chim uyên ương.

 

Khi buổi lễ kết thúc, Lục Tây Chu cuối cùng cũng có chút thời gian để thở.

 

Anh ta cầm ly rượu, đưa mắt nhìn quanh.

 

Thấy Lục Tây Chu nhìn về phía mình, tôi mỉm cười, giơ ly lên chúc phúc từ xa.

 

Anh ta thoáng sững lại, trong mắt hiện lên một tia do dự.

 

Dường như anh ta cũng bối rối vì cảm xúc này của mình, còn đang chần chừ muốn bước tới.

 

Đúng lúc đó, Tần Uyển gọi anh ta đến mời rượu.

 

Nghe thấy giọng cô ta, ánh mắt Lục Tây Chu lại trở nên kiên định, như thể sự do dự vừa rồi chưa từng xuất hiện.

 

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ta, không nhận ra đây chính là sự "tự giác ngộ" của nhân vật trong tiểu thuyết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-vong-giai-ninh/chuong-6.html.]

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Thẩm Vọng đột nhiên xuất hiện, che khuất tầm nhìn của tôi.

 

"Nhìn gì mà tò mò thế?"

 

"Tôi còn tò mò hơn là hôm nay anh không gây chuyện gì."

 

"Ví dụ như?"

 

Tên phản diện này không có tí trách nhiệm nào cả! Tôi dò hỏi:

 

"Ví dụ như… cướp hôn chẳng hạn?"

 

Thẩm Vọng ngớ người: "Chính tôi đã dàn xếp hôn lễ này, tại sao tôi phải cướp hôn?"

 

"...Không phải anh thích Tần Uyển sao?"

 

Như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười, Thẩm Vọng bật cười, nhưng nụ cười lại mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ:

 

"Tiểu thư, giả ngốc không phải là cách hay đâu."

 

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta: "Ý anh là gì?"

 

"Năm 15 tuổi, tôi đã biết mình là con trai của Thẩm Diệu Tùng rồi."

 

"Em nói xem, tại sao tôi vẫn chấp nhận ở lại nhà họ Tần làm một con chó?"

 

Cùng lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một dòng chữ quen thuộc:

 

[Kết thúc bộ truyện, sẽ đưa về thế giới thực vào 12 giờ đêm nay.]

 

Hóa ra, chỉ cần nam nữ chính hoàn thành hôn lễ là kết thúc câu chuyện. Tôi không cần phải c.h.ế.t nữa?!

 

Nhưng Thẩm Vọng vừa nói gì?

 

Anh không phải kẻ thích bị ngược, mà là… người anh thích chính là tôi?!

 

Trong phút chốc, tôi không biết điều gì khiến mình sốc hơn.

 

Thẩm Vọng thấy tôi đứng đờ ra, cuối cùng mất kiên nhẫn, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, cúi xuống hôn sâu.

 

Tôi vẫn còn đơ người, cứng đờ cả người, không biết nên phản ứng thế nào.

 

Anh cắn tôi một cái, dùng tay che mắt tôi lại, càng hôn sâu hơn.

 

Tối hôm đó, Thẩm Vọng hành hạ tôi rất lâu mới chịu buông tha.

 

Vì sắp rời đi, tôi cũng hiếm khi dễ dãi chiều theo anh.

 

Gần đến 12 giờ đêm, Thẩm Vọng đã ngủ say.

 

Tôi nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay anh, cúi xuống hôn nhẹ lên cằm anh.

 

yyalyw

Tạm biệt, Thẩm Vọng.

 

Xin lỗi, Thẩm Vọng.

 

Hậu ký

 

Sau khi trở về thế giới thực, cuộc sống dần trở lại bình thường.

 

Từ lúc đầu không quen, đến giờ tôi hiếm khi còn nhớ về thế giới trong sách.

 

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Thẩm Vọng.

 

Tôi không dám đọc lại cuốn tiểu thuyết đó, nhưng mỗi khi vô tình thấy phần bình luận, luôn có người nói rằng Thẩm Vọng đã phát điên tìm tôi rất lâu.

 

Không biết… Thẩm Vọng có thực sự phát điên không.

 

Hôm nay, như thường lệ, tôi tan làm rồi trở về nhà.

 

Bước ra khỏi thang máy, điện thoại bỗng nhiên báo tin nhắn.

 

Tôi mở ra xem, thì ra là nhóm chat chung cư vừa thêm người mới.

 

[Quản trị viên đã mời "s.w." vào nhóm chat.]

(^) Hai chữ cái viết tắt tên Thẩm Vọng nhó.

 

Quản trị viên: [Đây là cư dân mới của căn 602, "s.w.", mọi người cùng chào đón nhé!]

 

602? Chính là căn hộ bên cạnh tôi.

 

Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, một bàn tay đột ngột giật lấy điện thoại của tôi.

 

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc chặn tôi vào cửa, hơi thở nóng bỏng phả lên má tôi:

 

"Tiểu thư, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho em đâu."

Loading...