Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 3

Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:46:20
Lượt xem: 1,883

Hắn ở nhà một mình, chắc hẳn là có chút cô đơn. Mỗi khi ta về nhà vào buổi chiều, luôn thấy hắn ngồi trước cửa chờ ta.

 

Bộ quần áo ta kiếm được cho hắn tuy đơn sơ, nhưng mặc trên người hắn trông vẫn đẹp. Thân hình hắn mà ở ngoài đời thì là chuẩn người mẫu, lần trước bôi thuốc cho hắn, ta còn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

 

Ta vội lắc đầu, cố vứt hết những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu. Đẹp thì có đẹp, nhưng lạnh lùng quá.

 

Trời đã vào thu, gió núi thổi từng đợt, càng lúc càng buốt. Nghe thấy bước chân ta, Tần Lạc Trần liền đứng dậy, lặng lẽ nhìn về phía ta.

 

Bỗng ta có cảm giác hắn giống như một chú chó vẫy đuôi đợi chủ về nhà mỗi ngày.

 

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh đến phát run của hắn, ta tự nhủ chắc là mình điên rồi.

 

Ta không còn khuyên hắn đừng ngồi ngoài cửa chờ ta nữa, vì ngày đầu tiên đã nói rồi.

 

Hắn chỉ mím môi, trầm giọng đáp: “Ừ.”

 

Kết quả là ngày hôm sau, khi về nhà, ta vẫn thấy bóng dáng hắn ngồi đó. Sống một mình đã lâu, giờ có thêm người ngồi chờ ta về mỗi ngày, trong lòng ta có cảm giác kỳ lạ.

 

Không thể phủ nhận, tính cách của hắn rất cố chấp.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Có lẽ, giống như ta, sâu thẳm trong lòng hắn cũng có chút cô đơn.

 

“Là cô đấy à? Cô về rồi à?” Thấy ta không nói gì và chưa lại gần, cuối cùng hắn lên tiếng hỏi.

 

“Về rồi.” Ta hoàn hồn, đáp lại.

 

Nghe tiếng ta, vẻ mặt hắn dường như giãn ra đôi chút.

 

Ta không nhịn được mà bật cười. Hắn hỏi ta cười gì, ta bảo không có gì.

 

Vết thương của hắn đã lành nhiều nhưng vẫn cần bôi thuốc. Hắn không thấy đường, nên việc này vẫn do ta đảm nhận.

 

Tối ấy, khi bôi thuốc cho hắn như thường lệ, ta ngẩng đầu lên, chạm thẳng vào đôi mắt phượng lành lạnh của hắn.

 

Chúng ta ngồi rất gần nhau, ta thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ hắn phả lên da. Ta không biết từ lúc nào, hắn đã luôn hướng ánh nhìn về phía ta.

 

Không đúng, hắn đâu có nhìn thấy, dĩ nhiên không thể cố ý nhìn ta, chắc chỉ là vô tình thôi.

 

Thế mà ta lại bị một kẻ mù nhìn đến đỏ mặt, tim đập dồn dập. Không rõ vì sao, ta buồn bực dập tắt đèn, rồi nằm xuống giường mà không nói thêm với hắn câu nào.

 

Nửa đêm ta không ngủ được, liếc sang thấy hắn nằm trên đệm, hơi thở đều đặn, bất động. Có vẻ hắn đã ngủ.

 

Ta xoay người, chẳng bao lâu sau thì nghe tiếng sột soạt bên cạnh, hắn vẫn chưa ngủ và đang mò dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-tran/3.html.]

Chẳng mấy chốc, ta cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên cổ tay trái của mình, hắn nhẹ nhàng cầm tay ta, rồi kéo vào trong chăn, đắp mền cho ta thật kín.

 

“Dù không biết vì sao cô không vui...” Có lẽ nhờ ánh sáng dịu nhẹ trong phòng mà giọng hắn nghe cũng mềm mại hơn, “...nhưng ta hy vọng cô sẽ ngủ thật ngon.”

 

Hắn đúng là người biết quan tâm, lo lắng cho ân nhân cứu mạng.

 

“Ta không có buồn.” Ta thì thầm, “Không cần lo lắng, ta sẽ ngủ ngay thôi.”

 

“Ừm.” Được ta trả lời, hắn có vẻ hài lòng, lại lần mò quay về chỗ nằm của mình.

 

06

 

Lão đại phu ở tiệm thuốc có cậu cháu trai tên Đại Bảo, rất thích Tần Lạc Trần. Ban đầu, có hôm ta bận không kịp lo cơm trưa nên nhờ cậu bé mang cơm cho hắn. 

 

Nhìn thấy Tần Lạc Trần lần đầu, Đại Bảo đã quý mến ngay, còn nói rằng ta giấu trong nhà một vị ca ca đẹp như thần tiên. 

 

Tần Lạc Trần bị cái danh đó làm cho bối rối, nghiêm mặt chỉnh lại Đại Bảo: 

 

“Đừng gọi như vậy.”

 

Nhưng Đại Bảo cứng đầu lắm: “Cứ gọi thế, ai bảo ca đẹp như thần tiên.”

 

Nói rồi, cậu bé còn kéo ta vào hùa: “Ly Ly tỷ, tỷ nói có đúng không?”

 

Nhìn vẻ lúng túng của Tần Lạc Trần, ta bất giác thấy thú vị, cười đáp: “Đúng vậy, huynh ấy còn đẹp hơn thần tiên nữa.”

 

Nghe vậy, hắn chẳng thèm để ý đến ai nữa, chỉ quay đầu đi, vành tai đột nhiên đỏ rực lên.

 

Từ đó không cần ta nhắc, mỗi bữa ăn là Đại Bảo lại háo hức đòi mang cơm cho ca ca thần tiên của mình.

 

Cậu bé đến thân quen với hắn rồi, không cần chờ đến bữa ăn mà rảnh rỗi cũng chạy tới nhà gỗ tìm ca ca thần tiên.

 

Cậu đặc biệt thích thanh Trần Mi kiếm của Tần Lạc Trần. Kiếm nặng quá không cầm lên được nên cậu đành đưa đôi tay nhỏ mũm mĩm sờ nhẹ lên thân kiếm.

 

“Thanh kiếm này thật là uy phong.”

 

Ta âm thầm nghĩ, đó là thanh Trần Mi kiếm của vị chiến thần tương lai từng xông pha sa trường, làm chấn động cả bốn cõi, chẳng lẽ lại không uy phong?

 

“Ca ca thần tiên mà múa kiếm thì còn uy phong hơn.”

 

Tần Lạc Trần múa kiếm ư? Ta chưa từng thấy.

 

“Đệ đã thấy huynh ấy múa kiếm rồi sao?” Ta hỏi.

 

Đại Bảo: “Ngày đầu đến đây đệ thấy ca ca múa kiếm một mình, nhưng sau đó đệ xin thế nào huynh ấy cũng không chịu múa nữa.”

Loading...