Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 17

Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:51:58
Lượt xem: 1,724

Sau khi tọa thiền xong, Tần Lạc Trần bước ra khỏi phòng, thấy vậy, ta lập tức giật mình đứng dậy.

 

“Điện hạ dùng bữa trước, thần xin phép lui xuống.”

 

“Không cần.” Hắn ngồi xuống đầu bàn.

 

“Ngồi xuống, ăn cùng đi.”

 

???

 

26

 

Sau khi tới Thánh Y Các một thời gian, ta phát hiện ra mình tới đây chỉ để hưởng thụ.

 

Hằng ngày ta chỉ cần luyện đan, sắc thuốc rồi mang tới cho Tần Lạc Trần.

 

Không hiểu sao hắn không để ta bôi thuốc cho nữa.

 

Nhưng ngày nào hắn cũng gọi ta sang phòng hắn ngồi một lúc, cho có lệ. Hắn thì tọa thiền, còn ta thì gà gật.

 

Thỉnh thoảng lúc hắn luyện chữ thì ta ở cạnh mài mực.

 

Sống nhàn nhã như thị nữ thân cận của hắn vậy.

 

Chỉ khác là người trong viện gặp ta ai cũng cung kính, ta còn có thể tự do đi lại.

 

Thị nữ thân cận nào mà có đãi ngộ tốt đến thế?

 

Phòng hắn cũng là nơi ta dùng bữa. Tiểu tiên không đưa cơm cho ta mà mỗi lần đều phải tới phòng hắn dùng.

 

Hai ta ngồi đối diện nhau, ai nấy đều yên lặng ăn phần của mình.

 

Không khí quả thực vi diệu…

 

Thật ra lúc còn ở phàm giới, hai chúng ta cũng đã như vậy. Nhưng bây giờ thân phận đã khác, cảm giác có hơi kỳ cục.

 

Phải nói là, cách tiếp khách của Tần Lạc Trần thật sự… rất có phong cách.

 

Nhưng Thánh Y Các vẫn luôn là chiến lực chủ chốt nơi tiền tuyến, Dược thần lại thân thiết với Tần Lạc Trần, thêm vào đó ta còn từng cứu Lâm Thanh Sương.

 

Hắn đối xử tốt với ta cũng không phải là không có lý do.

 

Cây đào ngoài viện đã nở hoa. Rảnh rỗi, ta hay ra nhổ cỏ quanh gốc cây này.

 

Đám thị nữ trong viện nhìn ta với ánh mắt có chút khó hiểu.

 

Ta chỉ vào cây đào, ngơ ngác hỏi:

 

“Có vấn đề gì sao?”

 

“Cây này từ trước đến nay đều do điện hạ tự tay chăm sóc…”

 

“Không có vấn đề gì.” 

 

Lời của thị nữ bị cắt ngang, nghe thấy vậy, ta quay đầu lại, Tần Lạc Trần không biết đứng sau ta từ lúc nào.

 

Hắn nhìn về phía thị nữ, tiếp lời: “Cây đào đang nở rộ, ngươi hái về làm món thạch hoa đào đi.”

 

“Dạ, điện hạ.” Thị nữ đáp.

 

Tất nhiên món thạch hoa đào cũng có phần ta. Đây là món yêu thích của ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta không khỏi lại cảm thán, ngày tháng ở đây thật tự tại thoải mái, đúng là tới để hưởng phúc mà.

 

Thỉnh thoảng Lâm Thanh Sương sẽ tới tìm Tần Lạc Trần.

 

Ta đang siêng năng mài mực cho hắn, thấy vậy định lui xuống.

 

Nhưng Tần Lạc Trần nói: “Không cần đi.”

 

Ta: “…”

 

Ha!

 

Ta cũng chẳng biết hắn giữ ta lại làm gì, nhưng hắn vẫn cứ để ta ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-tran/17.html.]

 

Sợ ta rảnh rỗi, hắn còn chu đáo đưa bút cho ta luyện chữ.

 

Hắn và Lâm Thanh Sương ngồi một bên chơi cờ.

 

Bầu không khí giữa hai người không giống đôi nam nữ vừa tỏ tình chút nào, cả hai chỉ nói về chiến sự, những chuyện lặt vặt.

 

Không ngờ khi đối diện với Lâm Thanh Sương, Tần Lạc Trần cũng lặng lẽ như vậy. Ngược lại, chính Lâm Thanh Sương chủ động nói nhiều hơn.

 

Thỉnh thoảng ta lén lút ngước nhìn họ, mấy lần đều bị cặp mắt lạnh lẽo của Tần Lạc Trần bắt quả tang…

 

Rồi lập tức sợ hãi, giống như đang làm chuyện mờ ám, vội vã dời mắt.

 

Ta nghe họ nói đến Ma tộc.

 

Trong lòng chợt hồi hộp.

 

Trận chiến cuối cùng là đối đầu với Ma tộc.

 

Ta cúi đầu, nhưng đôi tai vẫn chăm chú nghe cuộc trò chuyện của họ.

 

Hầu hết đều nghe lỏm được vài câu.

 

Chẳng hạn như động thái gần đây của Ma tộc có phần bất thường, Thiên giới bắt đầu tăng cường cảnh giác.

 

Và rằng Tần Lạc Trần sẽ nghỉ chiến, tĩnh dưỡng.

 

Khoan đã.

 

Tần Lạc Trần nghỉ chiến?

 

27

 

Nguyên tác vốn không có đoạn này.

 

Ta không biết đã sai ở đâu.

 

Nhưng cũng tốt, đúng là hợp ý ta.

 

Trước khi đi, Lâm Thanh Sương có nhìn ta một cái, trong ánh mắt dường như có gì khó nói.

 

Ta chẳng hiểu gì, chỉ biết đáp lại cái nhìn đó rồi tiễn nàng rời đi.

 

"Ngươi có biết chơi cờ không?" Tần Lạc Trần hỏi.

 

Ta quay sang nhìn hắn, hắn vẫn ngồi yên trên vị trí ban nãy, khóe môi thấp thoáng một nụ cười nhẹ, xem ra tâm trạng đang tốt.

 

Có lẽ là bị hắn ảnh hưởng, ta cũng cười đáp lại: "Có biết."

 

Đánh cờ với Tần Lạc Trần đúng là tự chuốc nhục vào thân.

 

Không biết bao nhiêu lần ta sa vào bẫy của hắn, đành ấm ức nói: "Điện hạ, ta không chơi lại ngài đâu…"

 

Hắn cầm quân cờ, khẽ cười một tiếng, nhưng rất nhẹ.

 

Nụ cười thoáng qua như ảo giác, suýt chút nữa ta tưởng mình nhìn nhầm.

 

"Ván sau ta nhường ngươi vài nước."

 

Ta: "…"

 

Ở chiến trường, đã quen sống những ngày kề lưỡi dao, m.á.u chảy đổ xuống.

 

Bỗng dưng cảm thấy, bây giờ như thế này, cũng thật tốt.

 

Giống như những năm tháng ở phàm gian.

 

Bình yên, và hạnh phúc.

 

Tần Lạc Trần thật sự đã nghỉ chiến.

 

Những việc trong quân doanh hắn không hỏi đến nữa, quân thư, giáp trụ cũng được cất đi. Hàng ngày chỉ ngồi thiền, luyện chữ, hoặc đến dược tuyền ngâm mình.

 

Ta trở thành người tùy tùng bên hắn.

 

Giống như chú tiểu A Trang tận tụy, siêng năng ngày nào.

Loading...