VÒNG LẶP HAI KIẾP NÚI AI LAO: SỐNG SÓT HAY PHẢN BỘI? - Chương 6 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-12-31 09:53:41
Lượt xem: 399
Lúc này Ôn Thao đã đi vào giấc mộng đẹp, anh ta chẳng thể nào phát hiện ra sự kì lạ của Mạnh Thanh Tư.
Khi anh ta kịp phản ứng lại thì miệng Mạnh Thanh Tư đã cắn phập vào cổ anh ta.
Máu thịt bị hàm răng cắn rách, trong nháy mắt m.á.u tươi phun ra tung tóe.
Ôn Thao nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Tư trước mắt, giống như đang nhìn một ác quỷ.
Tôi và Tần Dã còn đang khiếp sợ thì nhìn thấy Mạnh Thanh Tư đang gập ngược toàn thân lại sau đó bò đi.
Đúng vậy, chính là bò đi như nhện.
Chúng tôi lập tức nhảy xuống cây để kiểm tra vết thương của Ôn Thao.
Đồng tử của anh ta bắt đầu giãn ra, một câu di ngôn còn chưa kịp để lại thì đã c.h.ế.t dưới tay ánh trăng sáng trong lòng mình.
Tần Dã nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Nếu nói đến người có lá gan lớn nhất thì trong số chúng tôi cậu ta là người đứng đầu nhưng trong giờ phút này trong mắt cậu ta lại hiện lên sự sợ hãi.
Tôi tận mắt chứng kiến Ôn Thao mất đi hơi thở ở trước mặt.
“Anh ta c.h.ế.t rồi." Tôi nói.
Tần Dã chỉ nhìn thoáng qua, đối với việc sống c.h.ế.t của anh ta cũng không quá để ý.
Thứ cậu ta tò mò hơn chính là Mạnh Thư Tư.
“Rốt cuộc Mạnh Thanh Tư bị làm sao vậy?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu, nói: "Không biết.”
Nếu ở kiếp trước, nếu Ôn Thao c.h.ế.t trước mặt tôi thì cho dù như thế nào tôi cũng sẽ mang xác của anh ta ra ngoài.
Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ cảm thấy vui sướng vì mối hận đã trả được.
Bây giờ anh ta có thể vĩnh viễn đoàn tụ với ánh trăng sáng của mình ở trong núi Ai Lao này rồi.
“Cậu ta sẽ không trở lại chứ?" Tần Dã lại hỏi.
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cười hỏi: "Như thế nào, cậu sợ rồi?"
Tần Dã cố gắng giả vờ bình tĩnh lắc đầu, sau đó nắm chặt con d.a.o nhỏ trong tay, nói: "Tôi làm sao có thể sợ cậu ta được chứ, nếu cậu ta dám trở về, tôi..."
Cậu ta lòng vòng một lúc nhưng chẳng nói ra được lời nào, tôi lại hỏi: "Cậu còn nhớ rõ đường trở về không?"
15
Cậu ta ngây ngẩn cả người, dọc đường đi tới đều là tôi và Ôn Thao dẫn đường nên căn bản cậu ta không thèm để ý.
Nhìn cậu ta như vậy, tôi biết, cậu ta chả nhớ được cái gì.
Nhưng rất nhanh sau đó trên mặt cậu ta lại hiện lên sự hung dữ rồi tiếp cận tôi với con d.a.o nhỏ trên tay.
Tôi lập tức phản ứng lại, cậu ta muốn uy h.i.ế.p tôi.
Tôi nhanh chóng xoay người chạy vào trong rừng chướng khí, trước khi chạy còn không quên nói với cậu ta: "Cậu vĩnh viễn ở lại nơi này một mình đi.”
Nghe đến đó, cậu ta lập tức trở nên nóng nảy, ngay cả đồ đạc cũng không cần mà đuổi theo tôi.
Tôi có thể thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cậu ta.
Ở bên ngoài là một người hung ác như vậy nhưng đến một nơi như vậy, nhìn thấy Mạnh Thanh Tư thay đổi thành ra như vậy thì cho dù có lá gan lớn hơn nữa thì cũng sẽ sợ hãi.
Tôi quay đầu nhìn cậu ta một cái, sau khi chắc chắn cậu ta sẽ đuổi kịp tôi lập tức chạy vào rừng chướng khí.
Trong rừng chướng khí, nơi nơi đều là chướng khí nồng đậm cùng sương mù dày đặc nên tầm nhìn rất hẹp.
Tôi cố ý không có bật đèn pin mà mượn cây bên trong che chắn rồi bắt đầu chạy theo lối vừa mới vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-lap-hai-kiep-nui-ai-lao-song-sot-hay-phan-boi/chuong-6-hoan.html.]
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là khi tôi bước vào, tất cả các ký hiệu đều đã biến mất.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Bố cục trong rừng hoàn toàn khác với lúc chúng tôi đi vào.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ đáng sợ, đó chính là khu rừng chướng khí này còn sống và chúng nó có thể tự di chuyển.
Ý thức được điều này, tôi lập tức trốn sau gốc cây nhân lúc con đường vừa đi vào chưa thay đổi rồi lén trở về.
Mà Tần Dã đã sắp mất lý trí làm sao có thể phát hiện sự thay đổi của khu rừng này được chứ.
Cậu ta một lòng một dạ đặt sự chú ý lên người tôi.
Sau khi đi vào rừng chướng khí thì bắt đầu chạy tán loạn, thầm nghĩ phải nhanh chóng bắt được tôi.
Sau khi tôi ra ngoài, một cảm giác sống sót sau tai hoạ trào lên trong đầu tôi.
Nhưng đột nhiên tôi lại phát hiện ra rằng chẳng còn thấy t.h.i t.h.ể của Ôn Thao đâu nữa!
16
Còn chưa kịp bất ngờ xong thì tôi đã nhanh chóng nhặt lên thứ mà Tần Dã chưa kịp mang theo, sau đó tìm được một góc khuất ẩn mình.
Suốt buổi tối, tôi ở trong trạng thái tinh thần tập trung cao độ.
Đối với tôi mỗi một giây đều dài đằng đẵng..
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, tôi quấn hết tất cả quần áo có thể mặc lên người rồi cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.
Có trời mới biết, đêm nay, tôi đã vượt qua như thế nào.
Cho đến khi mặt trời từ từ ló rạng ở trên không trung chiếu vào người tôi, tôi mới dám thở phào.
Sau khi đứng lên, mọi thứ xung quanh mới đập vào mắt tôi.
Điều khiến tôi thổn thức chính là, ở nơi cách đó hơn trăm mét, có không ít khoáng thạch.
Tôi đi về phía đống quặng đó.
Bột màu khoáng vật mà bọn họ tâm niệm muốn tìm, vậy mà lại ở gần chúng tôi như vậy.
Tôi chỉ ngơ ngác nhìn vài phút, sau đó chọn vài viên tương đối lớn.
Sau khi bỏ vào túi xong thì tôi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Sau khi đi vào rừng chướng khí lần nữa, tôi lại nhìn thấy ký hiệu mình để lại trên đường đi.
Dường như những thay đổi xảy ra tối qua, đều là ảo giác của tôi.
Tôi đi dọc theo ký hiệu để trở về, khi rời khỏi chướng khí lâm, tôi thấy được một cây đại thụ hình người.
Không hiểu sao cây đại thụ hình người này lại có chút giống Tần Dã.
Đợi đến khi trở lại chỗ Chu Tư Nguyên thì đã không thấy cậu ta đâu mà chỉ còn lại một ít vật dụng tùy thân.
Nếu như cậu ta được người cứu thì chắc chắn sẽ không bỏ lại những thứ này.
Nếu cậu ta bị dã thú nào đó ăn thì cũng sẽ không thể nào không để lại một chút dấu vết nào được.
Nhưng nếu là còn sống mà trúng độc rắn lâu như vậy thì không biết có phải giống Mạnh Thanh Tư, biến dị thành thứ gì khác rồi hay không.
Tôi cũng không chần chừ mà ở lại đây nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là rời khỏi nơi này.
Chờ ra khỏi khu chưa khai phá của núi Ai Lao, tôi mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình bắt đầu tăng cao.
Tôi quay đầu nhìn về phía khu vực chưa khai phá của núi Ai Lao, nó tựa như một vực sâu dọa người, đang mỉm cười nhìn tôi rồi tỏ vẻ hoan nghênh.
Tôi nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không đặt chân đến nơi này nửa bước nữa.
Hoàn.