VÒNG LẶP HAI KIẾP NÚI AI LAO: SỐNG SÓT HAY PHẢN BỘI? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-31 09:53:17
Lượt xem: 359
"Lúc ấy em nhìn thấy Thanh Tư chạy đi thì sao không đuổi theo em ấy, nếu em đuổi theo em ấy rồi dẫn theo em ấy về là được rồi, chỉ kéo anh theo thì có ích gì!"
“Con mẹ nó anh có bệnh sao? Ôn Thao, có phải tôi nên cho anh mặt mũi hay sao? Anh cho rằng anh là ai? Tôi là bố hay mẹ anh? Anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi nên làm những thứ này cho anh? Chết cũng không hết ngu, cút đi cho bà đây!”
Ôn Thao bị tôi mắng đến trợn tròn mắt.
Trong khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi ngoan ngoãn nghe lời anh ta, ngay cả nói chuyện lớn tiếng tôi cũng chưa từng làm.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bẻ gãy cổ anh ta.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tần Dã đi tới nói: "Chúng ta đi tìm Mạnh Thanh Tư về trước đi.”
Muốn trở về khu rừng chướng khí kia?
Bọn họ muốn c.h.ế.t thì tôi sẽ cảm thấy rất vui khi nhìn điều đó diễn ra.
12
Nhưng lần này, bọn họ đều học được cách trở nên thông minh hơn.
Họ nhận ra có thể có vấn đề ở đó, cho nên khi đi vào đều tìm thứ gì đó bịt mũi lại.
Bây giờ rời còn chưa muộn nhưng chướng khí trong rừng càng trở nên dày đặc hơn.
Khó có thể tưởng tượng được vào ban đêm thì nó sẽ như thế nào.
Sau khi tiến vào rừng chướng khí, Tần Dã và Ôn Thao bắt đầu lớn tiếng gọi tên Mạnh Thanh Tư.
Theo lý mà nói nếu muốn tìm người lạc đường trong chướng khí thì rất khó.
Không biết là cô ta gặp may hay là gặp chuyện xui rủi nữa.
Chúng tôi tìm hồi lâu, trước khi sắc trời hoàn toàn tối sầm thì tìm được cô ta.
Lúc này Mạnh Thanh Tư đang cuộn mình dưới một gốc cây đại thụ, tâm trạng rất kích động chắc là cô ta đang rất hoảng sợ.
Cho dù là nghe được giọng của chúng tôi thì cậu ta cũng không có phản ứng gì mà ngược lại còn cởi hết quần áo rồi ném ra trên mặt tôi.
Lúc ở cách xa chúng tôi còn chưa phát hiện nhưng vừa đến gần thì thấy cô ta đang điên cuồng cào trên cơ thể mình.
Cơ thể đỏ lên một mảng, rất nhiều chỗ đều đã bị cào rách, m.á.u tươi đang không ngừng chảy ra.
Thấy một màn như vậy, Ôn Thao và Tần Dã đều ngây ngẩn cả người.
Ôn Thao cảm thấy đau lòng mà nhặt quần áo ở trên mặt đất lên cho cô ta mặc vào nói: "Thanh Tư, là anh đây, em sao rồi?"
Trạng thái tinh thần của Mạnh Thanh Tư lúc này đã rất không còn bình thường nữa, cô không ngừng hét lên: "Có thứ gì đó bò trên người em, không, chúng nó đã đi vào trong cơ thể em, đó là nhện, có rất nhiều rất nhiều nhện bò trên người em.”
Chúng tôi đã nhìn rất kỹ nhưng không phát hiện ra cái gì.
Mạnh Thanh Tư cũng không nhìn chúng tôi, ánh mắt đã bị một lớp màu trắng che phủ.
Không ngạc nhiên khi cô ta nói rằng cô ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Ôn Thao ôm cô ta nhưng lại bị cô ta đẩy ra rồi muốn chạy đi lần nữa.
Tần Dã nhanh tay lẹ mắt, ấn cô ta ngã xuống, nói: "Đưa cậu ta ra ngoài trước.”
Nói xong, anh ta cùng Ôn Thao mạnh mẽ áp giải Mạnh Thanh Tư ra khỏi chướng khí.
Nhìn thấy tình huống như vậy, tôi lại mở miệng nói: "Bây giờ người duy nhất biết nơi có bột màu khoáng vật cũng điên rồi, hai người còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao?"
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-lap-hai-kiep-nui-ai-lao-song-sot-hay-phan-boi/chuong-5.html.]
Ôn Thao và Tần Dã liếc nhau một cái, cũng không có ý định lùi bước.
Cũng đúng, mọi chuyện đâu có xảy ra trên người họ nên tội gì phải sợ?
“Bây giờ mới đi được đến đây, nếu bây giờ trở về thì chẳng phải tốn công đi một chuyến rồi sao." Tần Dã nói.
Ôn Thao cũng không phản bác gì, xem như tôi đã hiểu được ý định của hai người họ.
Đều nói là cùng Mạnh Thanh Tư đến tìm bột màu khoáng vật nhưng so với cô ta thì bọn họ càng muốn tìm được nó hơn.
Ôn Thao nhìn tôi nói: "Không phải em học về địa chất sao, nguyên liệu khoáng sản ở đâu mà em cũng không biết sao?"
Ánh mắt Tần Dã cũng nhìn về phía tôi.
"Tôi chỉ biết là phần lớn bột màu khoáng vật đều ở trong khoáng thạch mà thôi, nơi đầy rừng gai này có chướng khí mù mịt như vậy thì làm sao có bột màu khoáng vật được chứ." Tôi nói.
Sau khi rời khỏi rừng chướng khí, Tần Dã lập tức lên tiếng.
“Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, đợi ngày mai lại đi tìm bột màu tiếp.”
Ở nơi này cậu ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất nên chúng tôi không có ai phản bác gì.
Nghỉ ngơi một đêm, nói rất đơn giản.
Nhưng tôi biết, buổi tối ở trong núi thì mới là lúc nguy hiểm bắt đầu xuất hiện.
Ôn Thao vì chăm sóc Mạnh Thanh Tư, cho nên buổi tối lúc nghỉ ngơi, vẫn ôm chặt cô ta.
Tôi không có ngủ mà trèo lên một cái cây có tầm nhìn rõ hơn, để hít thở không khí và quan sát tinh hình xung quanh.
Tần Dã nhìn thoáng qua tôi, cũng leo lên cây.
Dưới tàng cây, Ôn Thao ôm Mạnh Thanh Tư ngủ bên cạnh một đống lửa nhỏ.
Trạng thái tinh thần của Mạnh Thanh Tư không ổn định nhưng Ôn Thao lại ngủ thiếp đi rất nhanh.
Tần Dã hứng thú ra hiệu cho tôi nhìn bọn họ, nói: "Nhìn thấy bạn trai mình ôm người phụ nữ khác ngủ như vậy, trong lòng cậu cũng không dễ chịu gì đúng chứ?"
Tôi thật sự không cảm thấy có gì là không dễ chịu cả, tốt nhất là hai người bọn họ dính chặt lấy nhau đi.
“Tôi bị các cậu ép buộc đến đây, ngay cả sự an toàn của mình còn chưa đảm bảo được mà nào có thời gian để ý đến những chuyện đó." Tôi nói.
Đột nhiên Tần Dã lại nói: "Hay là hai chúng ta cùng nhau đi tìm bột màu khoáng vật, để bọn họ ở đây tự sinh tự diệt đi.”
Tôi nhìn cậu ta, không khỏi cảm thấy có chút nực cười.
Đường chúng tôi đã đi vào nơi này rồi thì chắc hẳn trong số bọn họ không có ai nhớ rõ đường đi, thậm chí còn chẳng có ai dùng ký hiệu đánh dấu đường đi, mà cứ đi về phía trước liều lĩnh như thế.
Mà người nhớ rõ đường, chỉ có một mình tôi.
“Như vậy không tốt đâu." Tôi cười nói.
"Chuyện này có gì mà không tốt, dù sao bạn trai cô một lòng một dạ đặt trên người phụ nữ khác, cô còn quản anh ta làm gì, ở cùng một chỗ với anh ta, chẳng bằng đi theo tôi." Tần Dã khuyên tôi.
Tôi chỉ cười mà không nói gì, cậu ta còn muốn khuyên nữa nhưng lại đột nhiên nghe được tiếng hét điên cuồng của Mạnh Thanh Tư ở phía dưới.
Sự chú ý của chúng tôi bị thu hút ngay lập tức nhưng không ai trong số chúng tôi hành động thiếu suy nghĩ.
14
Chỉ thấy Mạnh Thanh Tư thoáng cái đã thoát khỏi mảnh vải trói chặt trên tay cô ta.
Đó là Ôn Thao trói, đại khái là vì để cho cô ta không cảm thấy khó chịu nên chỉ trói hờ lại.