Vòng Lặp Cái Chết - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:14:54
Lượt xem: 0
"Cậu... cậu thực sự đã đến..."
503, ngồi bệt dưới đất và dường như không còn đứng dậy nổi, thở hổn hển nói một câu như vậy.
511 cầm d.a.o bước tới, đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Đúng vậy, tôi đã đến..."
Tôi nằm cách đó không xa, ánh mắt dán chặt vào con d.a.o trên tay 511, đầu óc rối bời.
Tại sao cậu ta lại có con d.a.o này?
Trong thoáng chốc, những ký ức vừa xảy ra chợt ùa về:
Tôi nhớ đến cuộc tranh cãi trong nhóm giữa 503 và 511.
Tôi nhớ đến cái xác của "tôi" mà chính tay mình vừa g.i.ế.c chết.
Nếu đã có hai "tôi", thì liệu rằng...
Có hai 511 không?
511 trong nhóm trò chuyện, người từng nói chuyện với chúng tôi, chẳng phải cậu ta đã không đi ăn cùng 503 vào buổi chiều và không tiết lộ gì về vụ thảm sát này sao?
Còn 511 trước mặt tôi bây giờ, chính là người đã tìm đến 503 từ sớm, tiết lộ mọi sự thật, và lên kế hoạch cho tất cả những gì vừa diễn ra!
Nếu giả thuyết này đúng, mục đích thực sự của cậu ta là gì?
Nếu cậu ta giống như đám sát thủ mặc đồ đen kia, có khả năng biến thành hình dạng của chúng tôi, vậy tại sao cậu ta lại phản bội chúng, hành động theo một mục tiêu khác?
Một dự cảm chẳng lành ập đến trong lòng tôi.
Thu Vũ Miên Miên
503 dường như đã hoàn toàn lơ là, thậm chí thoải mái hơn, cậu ta hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vong-lap-cai-chet/chuong-15.html.]
"Quả nhiên, tất cả đều là kế hoạch của cậu... Đúng là không phải ảo giác của tôi. Tin nhắn kia, có lẽ do tôi gửi nhầm cho cậu rồi. Mà này, tôi còn tưởng cậu thực sự sẽ đi lối cửa sau và c.h.ế.t ở đó nữa cơ..."
511 thản nhiên đáp lại:
"Tôi thực sự đã đi cửa sau, và tôi cũng đã c.h.ế.t ở đó rồi mà."
Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán.
511 trong nhóm chat kia đã thực sự chết.
511 trước mặt tôi chính là kẻ đã ẩn náu cả đêm trong bóng tối, điều khiển 503 thực hiện mọi hành động, để cuối cùng xuất hiện và "thu hoạch" tất cả!
Nhưng tôi đã kiệt sức, không còn sức để cảnh báo 503 nữa.
Đôi mắt tôi bắt đầu mờ dần.
Trong sự mờ ảo ấy, tôi vẫn nhìn thấy 511 nâng con d.a.o lên, rồi trong ánh mắt đầy kinh ngạc của 503 —
Đâm thẳng vào anh ta!
Kết thúc rồi.
503 trợn tròn mắt, đổ gục xuống sàn.
Hoàn toàn chấm dứt.
Tôi gần như nhắm mắt lại, chấp nhận số phận của mình.
Nhưng đúng lúc ấy, trong tầm nhìn mờ nhòe của tôi, bỗng nhiên xuất hiện...
Một người khác!