Vô Tình Va Phải Tổng Tài Trong Truyền Thuyết - 19
Cập nhật lúc: 2024-12-16 14:14:19
Lượt xem: 28
Vô Thường nhìn cái áo giả váy của mình miễn cưỡng dài đến ngang hông hắn còn cái quần dài quá mắt cá chân yêu thích của mình biến thành quần lỡ, không khỏi cảm thán: "Tôi biết là cậu cao, mà không ngờ chân lại dài đến vậy luôn nha."
Tề Tiêu được khen: "..."
Thôi, cũng không kì cục như hắn tưởng.
"Máy sấy tóc này, sấy khô đi, cẩn thận bị cảm lạnh."
Phòng của cô rất nhỏ, hai người ngồi trong phòng, khoảng cách vô cùng gần. Vô Thường ngồi trên giường, thấy anh ngồi yên vị trên bàn làm việc sấy tóc thì cũng đứng dậy, đi vào phòng tắm. Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng mưa quả thật rất to, cơ thể không chỗ nào không khó chịu. Cô cũng muốn xả nước ấm lên cơ thể một lượt, rửa trôi đi lạnh lẽo tứ chi.
Vì trong phòng còn có người nên cô không dám ăn mặc tuỳ tiện, dù trời đã tối, cô vẫn chọn một bộ đồ kín đáo nhất. Sau khi xác nhận không có gì quá đáng, cô mới đẩy cửa bước ra.
Tề Tiêu đã sấy xong tóc từ lâu, mái tóc vẫn còn hơi ẩm rũ trước trán. Hắn ngồi thẳng lưng, trước mặt là một sấp tài liệu, nghiêm túc lật xem.
Vô Thường lập tức như mèo bị dẫm trúng đuôi, nhảy bổ tới bên cạnh hắn, đoạt lấy đống giấy trước mặt hắn, giấu ra sau lưng: "Nhóc con, không ai nói cậu không được động vào đồ của người khác à?"
Tề Tiêu nhìn cô, híp mắt, cười cười: "Báo cáo của cô..."
"Công ty mỗi tháng đều bắt nhân viên phải làm báo cáo, cậu cũng biết nhỉ? Đây là tháng đầu tiên tôi vào làm, nên cũng là lần đầu tiên tôi viết báo cáo, cậu không được cười tôi." Vô Thường trừng mắt đe doạ hắn.
"Không ai hướng dẫn cô viết báo cáo?" Báo cáo của cô, quả thật quá vụng về, có vô số lỗi sai kể cả lỗi dùng từ hay nội dung đều không đạt. Hắn chỉ liếc mắt cũng có thể đoán được, báo cáo này mà nộp lên trên, cô sẽ chịu bao nhiêu lời phê bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/19.html.]
"Không có."
Mọi người trong bộ phận của cô đều rất bận, ngay cả cô mới tới làm chưa biết gì cũng đã vô cùng bận rộn, những nhân viên lâu năm làm cùng cô, quả thật ngay cả thời gian thở cũng không có. Cô ngại phải hỏi họ, sợ họ cảm thấy cô phiền.
Bởi vậy, cô mới thử viết một cái báo cáo trước, chờ ngày hôm nay kết thúc, sẽ tổng hợp thêm thông tin về khen chê rồi ngày mai sẽ nhờ mọi người xem qua, xem cô có còn phải sửa gì không. Tất cả những gì cô viết, đều là kinh nghiệm cô học được từ mấy tháng thực tập ở chỗ cũ.
Cô biết trình độ của hai công ty khác nhau, báo cáo của nhân viên chính thức vào báo cáo của thực tập sinh cũng khác nhau, nhưng cô không còn cách nào. Mới vào công ty chưa được một tháng, cô không có giao tình với ai quá sâu đậm để hỏi.
"Dù sao trời vẫn đang mưa, tôi chưa thể về được, để tôi hướng dẫn cô."
Vô Thường hoài nghi nhìn hắn.
Hắn nói đúng, mặc dù hắn nhỏ tuổi hơn cô, lại chỉ là sinh viên đi thực tập, nhưng chuyện hắn vào làm trước cô là thật. Vấn đề chuyên môn ở công ty, hắn có kinh nghiệm hơn cô đây là điều không thể phủ nhận.
Dưới tinh thần quyết tâm học hỏi, bay cao bay xa, Vô Thường lập tức chấp nhận lời đề nghị của hắn: "Được được, em trai xinh đẹp tuyệt vời tới xem giúp chị đi."
Mập
Cô cười vui vẻ, cầm lấy máy sấy vẫn còn đang cắm điện bị hắn tuỳ tiện đặt một bên, chủ động chỉnh nhiệt độ: "Tóc em còn chưa khô, để chị sấy giúp em nhé!"
Sống ở đời, một khi đã nhờ người khác giúp thì cô cũng phải bỏ ra chút công sức, làm việc cho người ta.
Tề Tiêu: "..."