Vô Tình Trở Thành Thú Cưng Của Ma Quân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:41:20
Lượt xem: 2,712
25
Đan điền ấm áp, hoàn toàn giải băng khôi phục thần lực, lúc này ta đang ngồi trong lòng tiểu Ma Quân.
Cơ thể đột nhiên to ra, đè lên tiểu Ma Quân khiến chàng ấy rên lên một tiếng.
Chàng ấy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy ta, suýt nữa thì ngã xuống giường vì mất thăng bằng.
Ta hai tay túm lấy quần chàng ấy, m.ô.n.g ngồi phịch xuống.
Tiểu Ma Quân lại rên lên một tiếng.
Giọng nói đau đớn và yếu ớt: “Đau.”
Ta giật mình, bật dậy khỏi đùi chàng ấy.
“Không sao chứ, không sao chứ?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“…”
Tiểu Ma Quân run lên.
Cả hai đều ngây người.
Ta lúng túng rụt tay lại, lưỡi líu lo: “Lần, lần này ta không có ý đồ xấu đâu.”
“Thời Anh.”
Ta giật mình bởi giọng nói khàn khàn của tiểu Ma Quân, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chàng ấy khép hờ mắt, trong đôi mắt màu tím nhạt, bão tố đang hình thành.
Tiểu Ma Quân nhẹ nhàng kéo tay ta lại: “Lần này, nàng có thể có ý đồ xấu.”
26
Lúc quần áo sắp cởi hết, tiểu Ma Quân vùi mặt vào cổ ta biến thành Ma Quân.
Cảm giác áp bức do chênh lệch vóc dáng lập tức ập đến.
Chàng ấy quá to con.
Ta hơi muốn trốn, đẩy vai chàng ấy: “Hay là để lần sau đi…”
Ma Quân chống người dậy, ánh mắt rất nguy hiểm: “Hừ, lần trước muốn tìm người khác, lần này lại nói lần sau.”
Chàng ấy không nói gì thêm, cúi đầu bịt miệng ta. Dùng hành động để chứng minh chàng ấy tức giận đến mức nào.
27
Kiểm tra hàng thành công.
Chỉ là có hơi tốn sức.
Tiểu Ma Quân vụng về mà nhiệt tình.
Ma Quân bá đạo nhưng dịu dàng.
Hu hu hu.
Cả hai ta đều thích.
28
Ma Quân quả không hổ là người nam nhân mạnh nhất Ma giới.
Cả đêm không ngủ, chàng ấy vẫn tràn đầy năng lượng. Tinh thần phấn chấn ra ngoài xử lý công việc.
Ta hao tổn thể lực quá mức, ôm chăn ngủ say sưa.
Trong lúc ta ngủ, Ma cung nổ loạn.
Nguyên nhân là gì?
Đương nhiên là do vết đỏ chói mắt trên cổ Ma Quân rồi.
Trong vòng một ngày, tin tức Ma Quân thiết thụ khai hoa đã lan truyền ra ngoài. Mọi người đều tò mò, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới có thể chinh phục được trái tim Ma Quân.
Người tò mò nhất, không ai khác chính là Lộc Hoài.
Tên đẹp trai đầu óc có chút vấn đề này, không nói một lời đã xông thẳng vào tẩm cung của Ma Quân.
“Ta muốn xem thử hình người của ngươi rốt cuộc có…”
Ta giật mình tỉnh giấc, cái chân lộ ra ngoài “Vút” một cái rụt vào trong chăn.
“Lộc Hoài, ngươi có phải mắc bệnh gì không hả?!”
Lộc Hoài sờ sờ cằm: “Ừm, đúng là có chút xinh đẹp.”
Ngay sau đó, hắn ta được tặng một đòn tấn công đóng băng.
Ma Quân vác Lộc Hoài đã bị đông cứng thành tượng băng lên, ném hắn ta ra thật xa.
Tiếng gầm thét vang vọng khắp Ma cung: “Mang tên nhóc này về cho ta! Cấm túc một tháng!”
Ma Quân đóng sầm cửa lại, lao lên giường, ôm chặt ta vào lòng.
Tiểu Ma Quân cất giọng trên đỉnh đầu: “Của ta.”
Chàng ấy “Chụt” một cái hôn lên mặt ta: “Của ta.”
Hôn dọc xuống.
“Của ta của ta của ta, chỉ có ta mới được nhìn!”
Được rồi được rồi.
Của chàng của chàng.
Cho chàng xem, cho chàng xem.
Cho chàng xem tất tần tật.
29
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-tinh-tro-thanh-thu-cung-cua-ma-quan/chuong-7.html.]
Ta dẫn Ma Quân về ra mắt tộc nhân. Các trưởng lão ngày thường lải nhải không dứt, trước mặt Ma Quân lại chẳng dám hó hé nửa lời.
Ta chưa từng thấy bọn họ cung kính như vậy.
Cái cảm giác cáo mượn oai hùm này thật là sảng khoái!
“Vui vậy sao?”
Ta ôm cánh tay Ma Quân, dựa sát vào chàng ấy: “Ừm!”
Ma Quân khẽ mở môi mỏng, phun ra hai chữ: “Đồ ham hư vinh.”
Ta buông tay ra, bĩu môi trừng mắt nhìn chàng ấy: “Chàng như vậy một chút cũng không đáng yêu!”
Thật nhớ tiểu Ma Quân miệng ngọt lúc trước.
“Hửm?”
Ma Quân đưa tay véo nhẹ cổ ta, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.
“Không được so sánh ta với hắn.”
Chàng ấy cúi đầu, hung dữ cảnh cáo bên tai ta: “Nàng chỉ được phép thích một mình ta thôi.”
Ta lắm mồm: “Hừ, đồ ham hư vinh. Ngay cả dấm chua của chính mình cũng ăn.”
Ma Quân, vị vua giấm chua, lại một lần nữa dùng hành động để trừng phạt ta.
30
Chân nhỏ rất mềm.
Nhưng chân nhỏ rất vui vẻ.
Chân nhỏ rất hài lòng với phu quân mà mình tự tìm cho mình.
Ngoại truyện Ma Quân
Thê tử ta là một kẻ háo sắc.
Nàng ấy giả dạng thành gà trống tiếp cận ta, sờ mó ta.
Sau đó lại dùng khuôn mặt xinh đẹp chảy nước miếng, vẻ mặt dê xồm trực tiếp ra tay lột quần ta.
Nàng ấy tóc đỏ như lửa, mắt to quyến rũ. Quần áo ướt sũng dính sát vào người, đường cong khiến tim ta giật thót, lỡ tay làm hỏng kinh mạch của nàng.
Nhưng nàng cũng cào ta một cái thật mạnh, coi như huề nhau.
Đau thật đấy, may mà không bị hỏng.
Ta không hiểu sao bản thân lúc thiếu niên lại ngốc như vậy. Nàng hỏi gì, hắn liền ngoan ngoãn trả lời nấy.
Lý do thích nàng chỉ là vì nàng xinh đẹp, sao hắn có thể nói ra miệng được chứ?
Nếu biết trên cổ toàn là dấu răng của nàng, ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra ngoài.
Giờ thì hay rồi, hình tượng Ma Quân mặt lạnh mà ta đã xây dựng suốt năm vạn năm.
Sụp đổ hoàn toàn!
Điều càng đáng giận hơn là tên nhóc Lộc Hoài kia, dám tự ý chạy đến tẩm cung của ta.
Đó là tẩu tẩu của hắn ta!
Là thứ hắn ta có thể nhìn sao?!
Nếu không phải là đệ đệ ta, ta thật sự muốn móc mắt hắn ta.
Nhắc đến hắn ta, ta lại đau đầu. Hắn ta từ nhỏ mất mẹ, là do ta nuôi nấng.
Lúc ta lên ngôi, tuổi còn nhỏ. Có rất nhiều người muốn g.i.ế.c ta để giành lại ngôi vị Ma Quân. Bọn họ không dám ra mặt, liền phái nữ sát thủ đến gần ta.
Trộn lẫn trong đám cung nữ, vũ công tiến cung dâng múa; giả làm nữ tử gặp nạn được ta tốt bụng mang về cung…
Vô số kể, không thể nào phòng bị được.
Cảnh tượng bọn họ lộ nguyên hình, rút kiếm ám sát ta đã in sâu vào trong tâm trí Lộc Hoài.
Hắn ta lưu luyến chốn bụi hoa, nhưng không tin tưởng bất kỳ nữ nhân nào.
Hắn ta luôn tràn đầy địch ý với mọi nữ nhân đến gần ta.
Sau đó, ta dứt khoát giải tán toàn bộ cung nữ trong Ma cung, không cho kẻ có ý đồ xấu có cơ hội lợi dụng.
Thời Anh là nữ nhân duy nhất xuất hiện trong Ma cung suốt năm vạn năm qua.
Ta không ngờ đã lâu như vậy rồi, Lộc Hoài vẫn chưa quên chuyện cũ.
Nếu ta đến muộn một chút nữa, Thời Anh đã mất mạng rồi.
Nàng cũng hay ho thật đấy.
Vậy mà dám nói đi tìm người nam nhân khác.
Thậm chí quần áo cũng đã cởi ra rồi, nàng lại nói với ta “Để lần sau đi”.
Còn chê ta không đủ đáng yêu.
Hừ!
Tức c.h.ế.t đi được.
Nhưng lại không nỡ thật sự làm nàng bị thương.
Biết làm sao được?
Thê tử của mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Sẽ có một ngày, ta sẽ chiều nàng đến mức nàng quên mất tên ngốc kia.
Trong lòng chỉ chứa được một mình ta.
Hừ!
[HOÀN]