Vô Thường Khó Cưa Đến Thế À? - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-29 19:29:01
Lượt xem: 1,497
"Nàng đã điều tra ra những gì?"
"Ngài làm những gì ngài không biết sao?!" Lời nói tức giận bật ra từ miệng ta.
“Nàng đã điều tra được gì?" Nguyên Châu Bạch lại gần ta hơn, hơi thở phả vào mặt ta.
"Ta điều tra được gì ư? Chỉ là điều tra ra ngài đã phái người đến U Liễu, những kẻ đi đều mang theo vũ khí, võ nghệ cao cường, đến đúng ba tháng trước, trùng hợp với thời điểm tộc U Kim của ta bị tàn sát..."
Không biết câu nào của ta đã kích thích hắn ta, Nguyên Châu Bạch liền cúi xuống hôn ta, chặn lại lời nói của ta.
Nước mắt ta lặng lẽ tuôn rơi, đầy bất lực.
Không biết hắn ta đã hôn ta bao lâu, chỉ khi hắn ta buông ra, ta mới dồn hết sức đẩy hắn ta ra, kèm theo đó là một cái tát mạnh.
"Cút! Ngươi cút đi cho ta!"
Nguyên Châu Bạch còn muốn tiến lên, nhưng bị ta hét lớn ngăn lại.
Lúc này, ta như một con thú nhỏ bị kích động, chỉ cần hắn ta tiến lại gần sẽ khiến ta càng hung hăng hơn.
Thử vài lần không thành, Nguyên Châu Bạch đành phải rời đi.
Sau khi An Vân và An Hạ trở lại, ta ôm chầm lấy An Vân, lặng lẽ khóc.
An Hạ thì rời đi một lúc, đến sáng hôm sau mới về.
Đến trưa, ta mới biết An Hạ đã ra ngoài cung, đến Lê Vương phủ và đánh cho Lạc Ngộ và Lạc Dao một trận.
Ban đầu cô ấy định đánh luôn Nguyên Châu Bạch, nhưng không thắng nổi, nên chỉ trút giận lên hai người kia.
13.
Sau khi Nguyên Châu Bạch rời đi, ta đã triệu hồi người của mình về, không tiếp tục điều tra nữa.
Bởi vì những gì họ gửi về không chỉ là thông tin đã điều tra, mà còn có bức thư mà tộc trưởng đã viết từ trước khi ông ấy biết sẽ có ngày này.
Thư được giấu trong một ngăn bí mật trong phòng của tộc trưởng, người của ta đã phát hiện ra.
Nội dung thư không gì khác ngoài việc dặn dò ta phải hỗ trợ quốc quân ổn định đất nước, nghĩ cho dân chúng.
Sau đó, ta đóng cửa không tiếp khách trong suốt ba tháng, tuyên bố rằng mình cần toàn tâm toàn ý nghiên cứu thiên cơ.
Thời gian trôi qua thêm sáu tháng, ta cấm Nguyên Châu Bạch vào Vọng Tinh Lâu.
Ta biết nếu hắn ta muốn ép buộc, thì dù có bao nhiêu lính canh cũng không ngăn được.
Nhưng hắn ta chưa từng cố ý xông vào một lần nào.
Hôm nay là một ngày lễ quan trọng của Dung quốc, ta với vai trò quốc sư phải chủ trì lễ tế.
Trước đây thường là quốc tự chủ trì.
Bệ lễ được dựng rất cao, từ trên lễ đài nhìn xuống có thể thấy cả quan viên lẫn dân chúng, trên gương mặt họ đầy vẻ thành kính, một sự tôn trọng đối với niềm tin tín ngưỡng.
"Tiêu Tiêu, tộc U Kim chúng ta sinh ra là vì thiên hạ, dù có c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t vì chính nghĩa."
"Tiêu Tiêu, con phải nhớ, con là thánh nữ. Nếu một ngày nào đó lên triều, trở thành quốc sư, con phải vì dân mà lo, đừng vì thù oán nhỏ nhen mà báo thù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-thuong-kho-cua-den-the-a/chuong-9.html.]
"Tiêu Tiêu, con người ai rồi cũng phải chết. Hãy nhớ rằng cái c.h.ế.t phải có ý nghĩa, không phải c.h.ế.t trong hận thù."
……
Những lời dặn dò của tộc trưởng ngày trước cứ vang vọng trong đầu ta.
Ta hít sâu một hơi, kìm nén nước mắt, bắt đầu dùng lễ pháp của tộc U Kim để cầu phúc cho Dung quốc.
Điệu múa cầu phúc của tộc U Kim, ta đã học từ khi còn ở trong tộc.
Mỗi bước nhảy, nhịp trống đều phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Khi mới học, ta không nhớ hết, đã bị tộc trưởng phạt rất nhiều.
Giờ nghĩ lại, những ký ức về cuộc sống trong tộc dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Kết thúc điệu múa, ta tiếp tục nghi thức cầu phúc, đến cuối cùng là đọc lời chúc phúc cho dân chúng.
Đây là lúc yên tĩnh nhất trong suốt quá trình lễ, cũng là thời điểm cuối cùng.
Mơ hồ, ta nghe thấy ai đó gọi tên ta, nói chuyện với ta.
Nhưng khi cố lắng nghe thì lại chẳng nghe thấy gì.
Lễ tế kết thúc sau hai canh giờ.
Khi ta từ lễ đài bước xuống, An Vân ngay lập tức quấn ta trong chiếc áo choàng dày.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mùa đông ở phía Bắc đến nhanh và đi chậm.
Dù đã đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, bộ y phục múa tuy nhẹ nhàng nhưng mỏng manh.
Sau khi hoàn thành lời chúc phúc, môi ta đã tái nhợt vì lạnh.
"Thánh nữ, thời tiết kinh thành thật không bằng được U Liễu." Gương mặt tròn của An Vân ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Ta véo nhẹ mũi cô ấy: "Con bé này, kinh đô ở phía Bắc, U Liễu ở phía Nam, có gì mà so sánh chứ?”
"Thánh nữ, đừng để ý đến An Vân, cái kẻ không có não đó." An Hạ nói ở phía bên kia.
"Thánh nữ, nhìn An Hạ kìa." An Vân chu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Ta đâu có nói sai." An Hạ lạnh lùng phản bác.
"Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa, đang ở ngoài đấy." Thấy hai người họ sắp cãi nhau, ta vội vàng can thiệp.
"Tiêu Tiêu."
Trên đường trở về Vọng Tinh Lâu, chúng ta nói cười vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta.
Ta nghe thấy liền sững sờ, sau đó quay lại nhìn phía sau và thấy Nguyên Châu Bạch, người mà mấy ngày nay không gặp.
"Lê Vương điện hạ." Ta thu lại nụ cười, lặng lẽ lùi lại vài bước.