Vô Tâm - Chương 23:
Cập nhật lúc: 2024-05-19 00:12:02
Lượt xem: 1,961
Luật sư Tần làm những điều này, là vì yêu tôi sao?
Hay là chỉ để cảm động chính mình?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta sao?
Không thể nào.
Tôi muốn cho anh ta nếm thử cảm giác, cho người ta hy vọng, rồi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hy vọng đó, sự tuyệt vọng ấy, thật sự khiến tôi cảm thấy hứng thú.
Chỉ là, tôi vẫn đánh giá cao địa vị của mình trong lòng anh ta, anh ta trông có vẻ bị ảnh hưởng, nhưng không nhiều.
20
Tháng thứ hai sau khi tôi chết, phía sau tôi đột nhiên có thêm một người.
Là bà ngoại.
Nhìn thấy bà, tôi vừa lo lắng vừa tức giận.
"Sao bà lại đến đây?"
"Bà ngoại chăm sóc con từ 2 tuổi đến 28 tuổi, đã quen chăm sóc con rồi, không yên tâm để con ở đây một mình."
Bà già này!
Thế là bà ngoại ngày ngày đi theo tôi, phiêu bạt khắp nơi trên trần gian.
"Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, Đường Bảo của chúng ta không cần phải trốn tránh để nhìn người mình thích nữa rồi."
Bà ngoại nhìn thấy tôi bay đến trước mặt Tần Úc liền cười.
Tôi lại có chút muốn khóc.
À đúng rồi, trước mộ của tôi có một người đứng.
Là Lục Chi Ngôn.
"Chào, bạn gái cũ. Cùng vui chơi nào."
Anh ấy mang theo một chiếc loa, mở nhạc DJ sôi động nhất trong bar trước mộ tôi.
Hơi làm phiền hàng xóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-tam/chuong-23.html.]
Ông lão hàng xóm phàn nàn với tôi, nói Lục Chi Ngôn làm phiền cháu trai ông ấy học bài.
"Đã xuống âm phủ rồi, ông nội, sao ông còn bắt cháu học bài?" Cháu trai cằn nhằn.
"Mày biết cái quái gì, không có bằng cấp, ở âm phủ cũng chỉ có số phận làm lao động khổ sai." Ông lão vỗ một cái vào đầu cậu ta.
Cảnh tượng này thật sự khiến tôi và bà ngoại sững sờ.
May mà Lục Chi Ngôn hút xong một điếu thuốc, liền tắt loa.
"Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn nhé."
Tôi còn chưa kịp trả lời, bên tai liền vang lên tiếng những người hóng hớt xung quanh.
"Vừa đẹp trai vừa si tình."
"Mau nói đồng ý đi!"
……
Không chịu nổi sự xúi giục của mọi người, tôi khẽ đáp một tiếng: "Được."
Lục Chi Ngôn đứng trước mặt rõ ràng không nghe thấy, nhưng đột nhiên đỏ hoe mắt.
Anh ấy ngồi xổm xuống đó, không nói một lời, kiên trì đốt vàng mã cho tôi.
"Nếu như lúc đó anh tranh giành, kết cục có thể sẽ khác đúng không?"
"Mau nói đúng đi."
Tôi đứng trước mặt anh ấy, xoa đầu anh ấy: "Không biết."
Tang lễ của tôi và bà ngoại đều do Tần Úc lo liệu.
Tôi không muốn, nhưng tôi đã c.h.ế.t rồi, tôi cũng không thể phản kháng.
Lúc thu dọn di vật, anh ta phát hiện ra một hộp đựng giày.
Bên trong là những lá thư hồi âm mà anh ta gửi cho tôi hồi cấp ba.
Anh ta rất sốc.
Tay run rẩy đọc hết từng bức thư, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.
"Hóa ra em mới là Đường Nhã."