Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỞ KỊCH HOANG ĐƯỜNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-08 19:23:58
Lượt xem: 1,027

GIỚI THIỆU:

 

Sau khi hòa ly, ta muốn có một đứa con.  

 

Tạ Mai giúp ta chọn một người từ trong đám thị vệ của công chúa.  

 

Trong bóng tối, hắn dịu dàng, chu đáo.  

 

Thế nhưng sau này ta mới biết, hắn chính là Đại công tử của Quốc công phủ, là đại ca của Tạ Mai, cũng là Trấn Viễn Đại tướng quân - Tạ Thận.

 

01

 

Khi bàn tay của tiểu thị vệ đặt lên vai ta, ta cố gắng giữ vẻ trấn định, nhưng cảm giác khô nóng như lửa đốt từ lòng bàn tay hắn lại khiến cơ thể ta run rẩy như cầy sấy.  

 

Hắn khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu ta, tựa như đang an ủi.  

 

Dù đã nhờ Tạ Mai dặn dò trước rằng tiểu thị vệ sau khi vào phòng ta thì không được nói lời nào, nhưng nhìn hành động của hắn, e rằng hắn đã nhận ra ta đang cố tỏ ra mạnh mẽ.  

 

Thôi kệ, thôi kệ, ta - Ngọc Lưu Tô, từ nhỏ trong mắt người khác đã là một tiểu ma vương, sao có thể để hắn xem thường được?  

 

Ta lập tức vươn tay ôm lấy cổ hắn, trong bóng tối mịt mù, hung hăng cắn lên má hắn một cái.  

 

Cơ thể hắn khẽ run lên, rồi lập tức ôm chặt ta, sức lực mạnh mẽ đến kinh người.  

 

Dù rằng hắn vô cùng chu đáo và dịu dàng, nhưng lần đầu nếm trải chuyện này lại khiến ta vô cùng vất vả, hoàn toàn không cảm thấy đêm xuân đáng giá ngàn vàng có gì thú vị cả.  

 

Ta ngửa đầu, nhìn tấm rèm giường lay động mờ ảo trong ánh sáng le lói, chỉ mong rằng lần này có thể một lần mà đắc tử.

 

02

 

Vào ngày Cốc Vũ, dân chúng bên ngoài kinh thành thả đèn hoa đăng trên sông.  

 

Ta cùng khuê mật Tạ Mai thuê một chiếc thuyền hoa, du ngoạn trên sông Xuân Hà vào buổi đêm. Tình cờ, thuyền của ta lướt ngang qua thuyền của phu quân ta – Yến Cẩn.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Gió đêm mát lạnh, trên thuyền của Yến Cẩn vừa dứt một khúc tỳ bà, tiếng sáo động cũng ngừng lại.  

 

Những tiếng tán thưởng lập tức vang lên từ đám văn nhân nhã sĩ và nhóm thanh niên thư sinh.  

 

Có người cất giọng lớn:  

 

"Tiếng sáo của Yến huynh như gió xuân ve vuốt, khúc tỳ bà của Lan Thường cô nương lại tựa ngọc rơi khay ngọc. Hai người đúng là tâm ý tương thông, phối hợp tuyệt diệu, quả thực là giai điệu hiếm có nhân gian!"  

 

Nghe thấy cái tên Yến Cẩn, lòng ta khẽ động, ta quay sang nhìn Tạ Mai, nàng chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay ta.  

 

Ta biết nàng đang an ủi ta, liền khẽ mỉm cười, không nói gì.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-kich-hoang-duong/1.html.]

Lại có người khác lên tiếng:  

 

"Lý huynh còn chưa biết rồi. Nếu không phải Yến huynh bị ép cưới vị tiểu thư nhà họ Ngọc – người chẳng có mấy chữ trong bụng, vậy mà cứ muốn giả bộ tao nhã kia, thì e rằng giờ này Yến huynh đã sớm nên duyên cùng Lan Thường cô nương rồi!"  

 

Ta đứng sững tại chỗ, nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Yến Cẩn truyền đến:  

 

"Nhắc đến nàng ta làm gì, xui xẻo!"  

 

Ta giật mình bật dậy, nhưng lại bị Tạ Mai giữ chặt lấy.  

 

Nghĩ đến chuyện nàng đang mang thai, ta không muốn gây chuyện trước mặt nàng, đành nhẫn nhịn.  

 

Thuyền hoa từ từ trôi xa, vậy mà vẫn có thể nghe thấy những tiếng cười đùa rôm rả vọng lại từ thuyền bên kia.

 

03

 

Gặp phải chuyện mất hứng như vậy, ta và Tạ Mai cũng chẳng còn tâm trạng du ngoạn nữa.  

 

Trên đường về nhà, ta ngồi trong xe ngựa, bực bội không thôi.  

 

Tạ Mai hỏi ta có đang tính toán gì trong lòng không. Ta chỉ bảo nàng hãy dưỡng thai cho tốt, đừng lo chuyện bao đồng.  

 

Sau khi đưa Tạ Mai về phủ, ta ngồi lại một lát rồi đứng dậy cáo từ.  

 

Ra khỏi Quốc Công phủ, trời đã tối hẳn.  

 

Lúc đi ngang qua hoa viên, từ ngoài cổng trăng, ta thấy đại ca của Tạ Mai —Tạ Thận—đang ngồi một mình trong đình, uống rượu.  

 

Gió đêm thoang thoảng, đèn lồng treo trên góc mái lắc lư theo gió, ánh sáng chập chờn, hắt lên gương mặt hắn một vẻ âm trầm và kiêu ngạo khó xóa nhòa.  

 

Ta chợt nhớ đến nửa năm trước, cũng trong đình này, ta và Tạ Mai đã ngồi bàn chuyện hôn sự của ta. Khi ấy, hắn đi ngang qua rồi dừng chân, trên mặt cũng mang biểu cảm chẳng khác gì bây giờ.  

 

Hắn ngồi yên bất động, chẳng khác nào tảng giả sơn đen kịt trong sân nhà ta—lạnh lẽo, cứng rắn, lại vô cùng áp bức.  

 

Hồi nhỏ ta không hiểu chuyện, thường xuyên làm càn trước mặt hắn, cố ý khiêu khích uy nghiêm của hắn.  

 

Hắn lần nào cũng mắng ta, phạt ta, nhưng đều chỉ qua loa cho có lệ.  

 

Mãi đến vụ sòng bạc, hắn thực sự nổi giận, dùng cành mây quất vào m.ô.n.g ta một trận, khiến ta sợ đến không dám hó hé gì nữa. Từ đó về sau, gặp hắn ta đều tránh đi thật xa.  

 

Ta lặng lẽ đứng nhìn hắn một lát, vừa định xoay người rời đi thì hắn đột nhiên quay đầu lại.  

 

Là một vị tướng chinh chiến sa trường, hắn luôn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh, thính giác và thị giác nhạy bén đến đáng sợ.  

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như một cái hố không đáy, như muốn hút ta vào trong.

 

Loading...