Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vợ Giữ Của Của Hoắc Tiểu Tướng Quân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:52:59
Lượt xem: 1,220

Tiểu tướng quân Hoắc gia tử trận sa trường, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Hoắc lão phu nhân ngày đêm thương nhớ, bèn cho hắn nhận con nuôi để nối dõi tông đường, lại muốn chọn một cô nương nhà lành gả vào phủ để nuôi dạy đứa trẻ này.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đây chẳng phải là cưới vợ cho người c.h.ế.t sao? 

Cô nương nào mà muốn gả cho người chết, làm quả phụ cả đời chứ!

Tin tức truyền ra, các gia đình môn đăng hộ đối trong kinh thành đều tìm cách tránh né, chỉ có mẹ kế của ta vì muốn bám víu quyền quý mà cố tình nhào vào.

Hoắc lão phu nhân bèn chọn con gái Khương gia để gả qua.

Muội muội thứ xuất Khương Vi khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương!

Cha không nỡ, bèn để ta thay muội muội xuất giá.

Ta là một cô nương không có mẹ, không được cha yêu thương, bị mẹ kế bắt nạt và kế muội ức hiếp. 

Lúc đó trong lòng ta vui mừng, nhưng trên mặt lại tỏ ra tủi nhục.

Vì vậy ta đã ra điều kiện:

1. Xóa tên mẹ con ta khỏi gia phả Khương gia. Khi mẹ ta hấp hối, bà nói điều bà hối hận nhất là lấy Khương Trùng Sơn đã phản bội bà, ta phải đi tìm công lý cho cái c.h.ế.t của bà.

2. Vì ta phải gả thay thứ muội nên ta muốn toàn bộ của hồi môn của nàng ta, bao gồm cả chiếc khăn trùm đầu màu đỏ!

Cha ruột và mẹ kế bất đắc dĩ, đành phải đồng ý với điều kiện của ta.

Ta vui vẻ gả vào Hoắc gia, bái đường với cây thương yêu thích nhất của Hoắc tiểu tướng quân lúc sinh thời, không hề tủi thân chút nào.

Ta còn nhận nuôi một cậu bé bốn tuổi đáng yêu như cục bột làm con trai.

Ta ôm cục bột nhỏ, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Sau này, chỉ còn hai mẹ con mình nương tựa lẫn nhau!"

Phu quân mất, còn được nhận con nuôi! 

Cuộc sống đúng là không thể sung sướng hơn!

Thế nhưng, Hoắc lão phu nhân dường như hiểu lầm ý ta, lau nước mắt nói nhất định sẽ không để ta chịu thiệt thòi, còn tặng ta năm trăm mẫu ruộng nước, tám cửa hàng mặt tiền sầm uất.

Hoắc phu nhân chỉ có mỗi Hoắc tiểu tướng quân là con trai, kiên quyết không để ta hầu hạ, còn nói sau này toàn bộ tài sản của bà ấy sẽ để lại cho ta.

Các họ hàng hai bên Hoắc gia đều tặng ta quà hậu hĩnh.

Ta còn được thừa kế nhà cao cửa rộng cùng nha hoàn xinh đẹp của Hoắc tiểu tướng quân.

Ngay lúc ta đang sống sung sướng như thần tiên, thì vị phu quân đã tử trận của ta, người mà ta ngày đêm thắp hương tưởng nhớ, vậy mà lại hồi kinh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-giu-cua-cua-hoac-tieu-tuong-quan/chuong-1.html.]

____________

Trận chiến biên cương kéo dài bảy mươi năm, giằng co không dứt, bỗng chốc kết thúc trong chớp mắt.

Tin cấp báo về kinh, mọi người mới biết, thì ra vị phu quân của ta, người đã tử trận gần một năm, bia tưởng niệm liệt sĩ cũng đã phủ bụi, đã dùng nửa năm trời mở một con đường hiểm trở, đánh thẳng vào đại bản doanh của địch, vét sạch quốc khố của đối phương, còn bắt sống thủ lĩnh của họ.

Trận chiến này đương nhiên không thể đánh tiếp nữa, địch quốc đầu hàng, cam kết ba mươi năm không động binh.

Khi tin tức truyền về kinh thành, thì vị phu quân đã c.h.ế.t của ta, Hoắc Y Cẩm, đã chỉ còn cách kinh thành năm ngày đường.

Ta hoảng loạn vô cùng, linh cảm cuộc sống sung sướng sắp chấm dứt rồi.

Ba ngày sau, một nam nhân anh tuấn với thân hình cân đối, cao ráo, mặc trang phục cưỡi ngựa, dù phong trần mệt mỏi cũng không che giấu được vẻ mặt đầy sát khí, đứng trước mặt ta.

Lúc ấy, người trong phủ thấy gió chiều nào che chiều ấy, nói Hoắc thiếu gia thần thông quảng đại, ngay cả tiên nữ cũng không xứng với hắn, việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về chắc chắn là đuổi ta đi.

Ta chớp chớp mắt, nhìn người lạ mặt trong sân, lửa giận bùng lên.

"Ngươi là người ở phòng nào, chưa được cho phép mà dám chạy vào phòng ta, ta vẫn còn là Thiếu phu nhân đấy!"

Lời ta vừa dứt, xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc, các nha hoàn lập tức quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô: "Thiếu gia vạn phúc!"

Ta c.h.ế.t lặng!

"Ai cơ?"

Một nha hoàn kéo tay áo ta, khóc nức nở: "Thiếu phu nhân, Thiếu gia trở về rồi!"

Ánh mắt ta cứng đờ chậm rãi chuyển sang nam nhân trước mặt, người toát lên vẻ anh khí bức người.

Không phải chứ, vị Hoắc tiểu tướng quân mà ta ngày đêm thắp hương tưởng nhớ, đã trở về rồi sao!

Vừa rồi ta đã nói gì thế nhỉ?

Ta cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, định quỳ xuống hành lễ.

"Phu quân! Thiếp biết ngay mà, chàng nhất định không chết..."

Lễ chưa hành xong, đã bị Hoắc Y Cẩm dùng chân móc ghế ngăn lại.

"Phu quân?" Nam nhân khoanh tay, giọng điệu trêu chọc: "Đúng là người ở sa trường c.h.é.m giết, họa lại từ hậu viện mà ra!"

Phụt! Ta hơi tổn thương.

Hoắc Y Cẩm nói ta là tai họa.

Ta nghĩ, dù là tai họa, thì cũng là tai họa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Loading...